Vuốt Râu Hùm Kỳ 2

VUỐT RÂU HÙM

Phần I

Chương I

2.

Với Ken, buổi trưa dài lê thê. Lần đầu tiên trong đời công việc làm gã chán ngắt và cứ nhìn mãi lên đồng hồ treo tường.

Không khí tù túng, khô khốc từ ngoài đường lùa vào, tiếng xe cộ ồn ào, những bộ mặt khách hàng đẫm mồ hôi làm gã bực bội.

Parker nhăn nhở cười khi người đưa thư khép cánh cửa nhà băng lại, “buổi chiều hoàn hảo để cắt cỏ nhỉ. Sẽ đẫm mồ hôi như ngựa cho xem.”

Ken không nói gì. Gã kiểm lại số tiền.

Parker nói tiếp,” Mày muốn sắp xếp mọi thứ. Có khối thằng sẵn lòng cắt cỏ cho mày để mày đi chơi và hưởng thụ.”

Ken nói cộc lốc,”Bỏ qua đi có được không? Mày cũng đâu có vui vẻ gì”.

Parker nhìn gã suy nghĩ, đăm chiêu rồi lắc đầu.

“Tội nghiệp. Mày không biết mày đã bỏ sót cái gì đâu”

Họ im lặng làm việc tới khi kiểm xong tiền mặt, rồi Parker nói, “nếu mày đã mua xe, chở dùm tao về nhà.”

Parker sống trên con phố cạnh nhà Ken; và cho dù gã không muốn, cũng không thể từ chối.

Gã vừa nói vừa thu dọn hộc đựng tiền và sách vở, “Được, mà lẹ lên. Tao chán ứ cái chỗ này rồi.”

Trong khi đang len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc, Parker liếc qua mấy tờ báo buổi chiều và đọc lên vài mục hấp dẫn.

Ken hờ hững nghe.

Đã xa nhà băng, và trên đường về, sự chú tâm tự nhiên của gã lại lên tiếng xác nhận.

Gã tự nhủ, gã sẽ cắt cỏ và chiều tối sẽ ở nhà. Gã nghĩ mình gàn dở khi muốn đi chơi đêm. Nếu có ai bắt gặp, là gã phá hỏng cuộc hôn nhân, và kết thúc sự nghiệp của mình.

Parker bỗng nói,” khỏi lo chuyện đưa tao về nhà ngay. Tao muốn duỗi chân cẳng một lát. Cứ đưa tao về chỗ mày, rồi tao đi bộ về.”

“Tao không quan tâm đưa mày về nhà.”

“Tao sẽ đi bộ, Mày mời tao một ly chứ, tao đang thèm uýt ki.”

Ken muốn nói gã cũng đang thèm. Gã muốn quên Parker, nhưng nghĩ lại và thấy đường trống, gã tăng ga, và mấy phút sau, đã ở ngoài một căn nhả nhỏ gọn liền một dãy với những căn tương tự.

Parker nói khi họ ra khỏi xe,“ Chà, cỏ nhà mày cần cắt rồi. Mệt đừ chứ chẳng chơi.”

Ken quay lại, theo con đường đi lên, “ Chẳng lâu mấy.” Gã mở khóa cửa, cả hai vào nhà.

Không khí nóng và ngột ngạt. Ken chạy vội vào phòng, mở cửa sổ.

Parker vừa nói vừa theo sau, “ Phù! Đóng cửa suốt hử?”

Ken cởi áo, vứt xuống ghế, “ Suốt buổi trưa. Người giúp việc chỉ đến buổi sáng.”

Gã pha hai ly bự. Hai người đốt thuốc lá rồi nâng ly.

Parker nói, “ Tao không ở lâu được. Vợ tao lại thắc mắc tao đang ở đâu. Holland à, đôi khi tao tự nghĩ không biết lấy vợ có phải là khôn ngoan không. Có nhiều cái lợi, tất nhiên, nhưng mà phụ nữ thì quá chính xác. Hình như họ không nhận thấy có lúc người ta cũng phải có đôi chút tự do.”

Ken cắt ngang, “ đừng bắt đầu những cái đã kết thúc.”

Ken nói, “ đó là chuyện thật mà.” Hắn nốc hết ly, hau háu nhìn Ken chờ đợi, “ Ngon quá”

“Ly nữa hả?”

“Tao đâu có nói không.”

Ken uống hết ly, đứng lên làm hai ly nữa.

Parker hỏi, cầm ly Ken vừa đưa, “ Ann đi bao lâu rồi?”

“Năm tuần.”

“Lâu quá. Bà lão có chuyện gì?”

“Tao không biết, tao đoán là bệnh già. Không chừng thêm một tháng nữa.”

Parker hỏi, vừa tinh quái nhìn Ken, “Thế mày có muốn ra ngoài chơi tối nay không?”

“Mày định nói gì?”

“Thì đơn giản như giữa mày với tao là cái chân giường. Tao định sắp xếp cho trơn tru. Tao không chơi khăm mày đâu.”

“Sắp xếp. Nghĩa là gì?”

“Tao có mẹo để bà vợ không biết gì. Không dễ nhưng tao vẫn tổ chức ăn chơi mỗi lần vợ sắp đi thăm mẹ.”

Ken nhìn hắn,

“Mày nói phụ nữ à?”

“Phụ nữ. Mày nói đúng quá. Lão Hemmingway làm cho tao món này. Rất bí mật. Không sợ bị nhìn thấy, mọi thứ đều được ngó chừng. Cô ta là chiêu đãi viên. Mày không cần thân mật nếu không muốn. Cô ta thích mấy gã dễ thương như mày. Dĩ nhiên mày phải trả tiền. Cứ đưa cô nàng đi chơi và cho cô ta ở căn hộ nào đó.” Hắn rút ví, ngoáy vài chữ lên tấm các, để lên bàn. “ Số điện thoại cô nàng đây. Tên là Fay Carson. Mày cứ gọi bảo là muốn gặp. Cô ta sẽ cho mày cái hẹn. Cô ta ra giá hơi cao, nhưng đáng.”

Ken ngắt lời, “Không. Cám ơn.”

“Cầm lấy. Đừng ngốc.” Ken cạn ly, đứng lên. “Tao đã hứa sẽ giới thiệu cô với bạn bè mình. Tao luôn giữ lời.”

Ken búng tấm các xuống lò sưởi.

Gã lập lại, “ Không, cám ơn.”

“Cứ giữ lấy. Đưa cô đi chơi. Cô vui tính. Mấy thằng dễ thương cần người như cô. Tối nay đưa cô đi xem sô đi. Bộ có chuyện gì sao? Cô hay lắm. Tao đâu đưa cho mày gái rẻ tiền. Cô này biết nhiều thứ .”

 ̣Ken nói sẵng, “Thì tao chắc mà. Nhưng tao không quan tâm.”

“Mày cứ việc đưa đám. Mai gặp. Cám ơn ly rượu.” Ken gật đầu về phía tấm các trong lò sưởi, “Đừng vất nó thế. Cất đi nhỡ mai mốt cần”.

Ken nói , đi lại lò sưởi, “ Mày giữ hay hơn. Tao không cần”.

“Cứ giữ. Chẳng biết được. Muộn rồi. Tao chuồn đây.” Ken lượm tấm các. Parker băng qua sảnh, mở cửa trước, đi xuống đường.

Ken nhìn số điện thoại trên tấm các. Riverside 33344. Gã lưỡng lự, rồi xé nó làm đôi, vất vào giỏ rác.

Gã nhấc áo khoác lên, đến phòng ngủ. Gã đứng ở cửa, nhìn vào căn phòng rộng, thoáng đãng. Trông quá gọn, không người ở và bị bỏ rơi. Gã liệng áo khoác xuống giường và thay quần áo. Gã thấy nóng và nhơm nhớp mồ hôi. Qua màn cửa sổ, gã thấy mặt trời buổi chiều chiếu sáng rực thảm cỏ dày trong bồn.

Gã tự nhủ, mở máy cắt cỏ thì sớm quá, rồi vào phòng tắm tắm một phát.

Gã thấy khoẻ hơn khi mặc chiếc áo sơmi cổ mở và cái quần cũ. Gã vào phòng khách, nhìn quanh.

Đã sáu giờ hai mươi: còn lâu mới tới giờ ngủ và gã cảm thấy cô đơn.

Gã lại bàn, rót úyt ki vào ly, cầm ly lại ghế có tay vịn cạnh radio, ngồi xuống. Gã bật máy, đốt thuốc, ánh mắt vô hồn nhìn bức tường đối diện.

Vậy Parker có tìm cho gã một cô gái. Ken ngạc nhiên. Lúc nào gã cũng chĩ nghĩ Parker là thằng nói mà không làm.

Phát thanh viên đang đọc bài về sự khủng khiếp của bom H, Ken nóng nảy tắt radio. Gã đứng dậy đi lại cửa sổ nhìn xuống vườn. Gã không có ý định cắt cỏ, ra ngoài chơi hay chăm vườn hồng, cũng đang cần chăm sóc.

Gã cứ đứng nhìn ngoài cửa sổ vài phút; vẻ tư lự làm khuôn mặt gã tối lại. Rồi liếc đồng hồ tay. Gã nhún vai bất cần, đi ra sảnh. Mở cửa trước, gã đi ra cổng.

Không khí nóng và ngột ngạt.

Gã nghĩ, chắc sắp có bão. Trời nóng ẩm ướt không cắt cỏ được. Tối nay để mặc nó. Mai may ra trời mát hơn.

Quyết định xong rồi, gã thấy dễ chịu. Gã nghĩ, gian nhà trống vắng và yên lặng thế nào ấy, rồi quay lại sảnh. Gã thơ thẩn trong phòng khách, nốc hết ly uýt ki, không suy nghĩ gì, rót thêm rượu rồi vào nhà bếp.

Lại một tối buồn chán nữa đây, gã nghĩ khi mở tủ lạnh xem Carrie, người giúp việc da màu, để cái gì ăn tối. Mấy ngăn tủ trống cho gã biết bà ta đã quên rồi, gã sập cửa lại. Có mấy lon đồ hộp trong chạn, nhưng gã lại không thích đồ hộp.

Rùn vai bực tức, gã quay ra phòng khách bật tivi.

Nàng tóc vàng vênh váo trong bộ váy xếp nếp xuất hiện trên màn hình làm gã chú ý. Gã ngồi ngắm. Cô làm gã nhớ lại cô tóc vàng mảnh mai đã gặp trên phố sáng nay. Gã xem chương trình nhạt nhẽo trong độ nửa giờ và hai lần rót đầy ly. Vừa qua chương trình mới, gã tắt tivi, đứng dậy bước tới bước lui.

Câu văn sáo của Parker lướt qua trí gã: mắt không thấy thì tim không đau.

Gã nhìn đồng hồ. Một tiếng nữa trời sẽ tối. Gã đi lại chỗ chai uýt ki. Chỉ còn một ít, gã rót nốt vào ly. Mấy ly uống trước bắt đầu ngấm, và gã thấy muốn liều.

Gã tự hỏi, sao tối nay lại ở nhà? Sao không thử cô gái Parker giới thiệu? Parker có nói, cô ta thích những gã dễ thương. Có phải là mình không?

Gã cầm ly vào phòng ngủ, đặt xuống tủ quần áo, cởi áo và lấy cái mới trong ngăn ra thay.

Số điện thoại cùa cô ta là gì nhỉ?

Gã nhắm mắt cố nhớ, nhận ra mình uống nhiều quá.

Riverside 33344

Gã nhủ, tùy theo giọng điệu và xem cô ta nói gì. Nếu nghe ghê, mình sẽ cúp máy. Nếu không ai trả lời, thì mình đi cắt cỏ. Một vụ đánh cá.

Vừa cài nút áo, gã vừa đi ra phòng khách và quay số. Gã nghe tiếng reng, reng trên đường dây, thấy tim đang đập nhanh.

Lát sau, gã nhủ, cô ta không có nhà và gã vừa thấy nhẹ lòng lại vừa thất vọng. Thôi, thoát rồi. Mình sẽ đi cắt cỏ; nhưng gã lại do dự khi đặt ống nghe xuống.

Bỗng có tiếng nhấc máy trên đường dây, tim gã đập hụt một nhịp rồi chạy nhanh.

Giọng con gái, “Chào.”

Gã dè dặt hỏi, “Có phải cô Carson đấy không?”

“Đúng. Ai gọi đó?”

Gã như nghe được tiếng cười trong giọng sáng và vui của cô.

“Chắc cô không biết tôi. Anh bạn tôi…” Gã ngưng nói, lúng túng.

“Ồ.” Cô gái cười, tiếng cười đẹp và thân mật khiến Ken thấy dễ chịu. “Thôi mà, mắc cỡ gì. Anh có muốn đến không?”

“Ý hay. Nhưng chắc cô bận?”

“Không. Chừng nào đến được?”

“Tôi không biết cô ở đâu?”

Cô gái lại cười.

“Số 25, đại lộ Lessington. Anh biết chỗ đó không?”

“Bên ngoài đường Cranbourne phải không?”

“Đúng rồi. Tôi ở trên đỉnh. Chỉ có trời là cao hơn thôi. Anh có xe không?”

“Có.”

“Đừng để bên ngoài. Có chỗ đậu xe ở góc đường.”

Đại lộ Lessington ở bên kia thành phố so với nơi Ken ở. Đến đó mất chừng hai mươi phút.

Gã nó, “ Chừng chín giờ tôi đến.”

“Tôi chờ. Tôi mở sẵn cửa trước. Cứ vào.”

“Được rồi.”

“Chín giờ nhé. Còn giờ thì chào.”

Đường dây ngắt, gã chậm chạp để ống nghe xuống.

Gã rút khăn tay lau mặt. Đến tận khi ấy, gã vẫn không thừa nhận. Mình không cần đi. Mình còn thì giờ quyết định.

Gã quay lại phòng ngủ, thay xong đồ. Lúc thắt cà vạt, gã nhớ lại giọng cô. Gã thử phác hình ảnh cô trong đầu. Tóc vàng? Cao? Giọng cô trẻ. Parker nói cô có đủ hết. Hẳn cô rất đẹp vì Parker nói vậy mà.

Gã mặc áo khoác rồi ra phòng khách. Gã đứng một lúc lâu, suy tính.

Thôi cứ xem qua đã. Không được thì mình sẽ không đi. Mẹ kiếp. Đừng nghĩ linh tinh nữa. Mình có làm gì sai với cô gái ấy đâu. Mình sẽ đưa cô đi xem sô hay hộp đêm.

Gã rút ví, kiểm lại tiền. Nhận ra tay mình run, gã mỉm cười. Rồi khi nhìn ra cửa trước, gã thấy mình không nhìn tấm ảnh Ann lộng khung bạc để trên bàn.

 

 

 

 

 

 




 



Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết