Vuốt Râu Hùm Kỳ 4

VUỐT RÂU HÙM

Phần I

Chương 2

2.

Cửa trước bỗng đột ngột mở ra.

Cô gái mở cửa da sẫm, lanh lẹ và xinh xắn. Ước chừng hai ba, hai bốn tuổi. Tóc xõa tới vai, đen như cánh quạ. Mắt to, xanh, miệng rộng, sơn đỏ chót, và nụ cười thân mật làm thần kinh Ken dịu đi nhiều. Áo cô mặc màu xanh nhạt, thân hình cô làm tim gã đập thùm thụp.

Cô nói và đứng tránh sang bên, “Chào, vào đi.”

Gã biết cô đang dò xét. Cái cô thấy làm cô hài lòng, nên cô tặng thêm gã một nụ cười sáng bừng nữa trong khi gã lúng túng bước vào gian phòng rộng, khoáng đãng.

Trước lò sưởi là trường kỷ da to. Ba ghế ngồi, một máy hát đĩa, một tivi, một tủ rượu gỗ hồ đào, một bàn ăn đặt bên cửa sổ nhìn ra vịnh.

Có vài bình hoa trên bàn, trên máy hát đĩa và trên bệ lò sưởi.

Cô gái đóng cửa, lại bên tủ rượu. Cô đi dáng đong đưa, liếc qua vai xem phản ứng của gã.

Ken có phản ứng. Gã nghĩ cô có dáng gợi cảm.

Cô nói, “Cứ tự nhiên như ở nhà. Ngồi thoải mái đi.Tôi vô hại mà, anh đừng e ngại hay sợ gì tôi.”

Ken nói như cảnh báo, “ Tôi đâu sợ gì cô. Chỉ là tôi chưa quen chỗ này thôi.”

Cô cười.

“Mong là không. Đẹp trai như anh không cần người như tôi.” Cô vừa nói vừa pha hai cốc rượu. Cô tiếp, “Có ý kiến gì không, Buster? Cô gái của anh cho anh ngồi chứ?”

Ken thấy người nóng bừng.

“Không hẳn vậy.”

Cô mang đồ uống lại ghế, ngồi cạnh gã.

Cô nói, “Xin lỗi, cho qua đi. Tôi không dí mũi vào chỗ không cần đâu. Chỉ là anh không phải típ tôi thường gặp.” Cô đưa cho gã cái ly cao. “Tối nay tôi gặp hên. Vui lên nào, Buster.”

Ken khoái ly rượu, gã không nghĩ đến chuyện này. Khung cảnh không bẩn chút nào. Phòng còn đẹp hơn cả phòng ngủ của gã.

Cô gái giống mấy cô ở nhà băng, nhưng đẹp hơn một chút. Gã chưa bao giờ đoán xem cô ta là gì.

“Anh vội đi à?”, cô vắt chéo chân và cẩn thận chỉnh váy che đầu gối.

“Sao không, là…”

“Tốt thôi. Tôi không ghét gì hơn mấy cha đến đây khóc lóc. Cha nào cũng vậy. Chắc vợ đang chờ mà. Anh có muốn ở lại đây không?”

Ken do dự. Gã không thích gì hơn, nhưng nhớ lại gã đã quyết định sẽ không vướng vào chuyện gì để sau phải ân hận.

Gã vụng về nói, “Chắc là không. Có điều là, tôi chỉ muốn, tôi nghĩ ta có thể đi xem sô hay đại khái như vậy.”

Cô gái liếc nhanh gã rồi cười.

“Dĩ nhiên, nếu anh muốn vậy. Nhưng mà , Buster, anh phải tốn tiền đấy. Anh có vui lòng không?”

Ken nói, thấy người nóng bừng, “ Ta đi nào.” Gã rút ví, “Ta thoả thuận giá cả luôn chứ?”

Cô vừa nói vừa cười, “Hai chục, đắt không?”

Ken nói, ‘Cũng được.” Và đưa cho cô hai tờ mười.

Cô nói và đứng lên, “ Tôi thì xong rồi. Còn nếu anh đổi ý. Giờ ta đi thế nào đây?”

Cô vào một phòng khác rồi trở lại ngay.

Cô nói, ngồi xuống tay ghế, “ Rồi, làm gì đây?”

Gã thấy sự có mặt của cô không bình thường, và ý muốn của gã có phần lung lay.

Gã nói, “Ta đi hộp đêm chơi đi. Nhưng tôi phải đề phòng đừng để ai thấy.”

“Đừng lo. Ta đến quán Hoa Hồng Xanh. Tôi cá là bạn anh chưa ai đến đó đâu. Anh sẽ khoái, đồ uống không độc mấy. Tôi phải thay đồ, Anh vào không?”

Ken nhợt nhạt.

“Được rồi. Tôi ngồi đây.”

“Anh buồn cười nhỉ. Mấy cha kia tôi phải dí súng đuổi ra. Đừng có mắc cỡ mà.”

Ken lúng búng, không nhìn cô, “Được rồi mà.”

Cô ngó gã ngạc nhiên, lắc đầu, rồi vào phòng, để cửa mở.

Ken ngồi yên, vật lộn với lương tâm. Sẽ dễ dàng hơn, sẽ phức tạp chút đỉnh nếu cô ta là kiểu như thế. Nếu cô ta rắn mắt, việc gã đến đây đã không làm không khí riêng tư rối lên thêm.

Cô gái nói, ra đứng ở cửa phòng, “ Thoải mái đi, Buster. Đừng có ra vẻ nổi khùng thế chứ. Có chuyện gì à?”

Cô lại chỗ gã ngồi, cầm ly rượu trong tay gã để lên bàn.

Cô nói, “Ta có đủ thời gian mà. Đi chơi sau.” Cô vòng tay ôm gã, “Buster, hôn em đi.”

Vất mọi đề phòng cho gió, gã ôm chặt lấy cô.

 

 

 

 

 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết