Vuốt Râu Hùm Kỳ 3

VUỐT RÂU HÙM

Phần I

Chương II

1.

Chỉ có bốn chiếc trong bãi đậu xe rộng lớn ở góc đại lộ Lessington.

Ông già phục vụ mặc áo choàng trắng, trong cái chòi tí xíu chui ra, vẫy tay chỉ Ken đậu gần chiếc Buick sáng loé.

Khi Ken tắt máy, ra khỏi xe, ông ta hỏi, “Thưa, ông đi lâu không?”

“Cũng không biết nữa. Tùy bạn tôi.” Ken dè dặt nói, “ Tôi đậu được bao lâu?”

Lão phục vụ tặng anh một nụ cười thông cảm.

“Cả đêm cũng được. Nhiều cha cứ để suốt đêm.”

Ken thấy bứt rứt không biết lão già có biết gã đi đâu không. Gã trả tiền gởi xe.

Lão phục vụ tiếp, phẩy tay phía bốn chiếc xe, “Cá là tôi không biết bốn cha đi đêm này. Quận này thoải mái mà.”

Ken rặn một nụ cười gượng.

“Phải không đó? Tôi không biết.”

Lão phục vụ nháy mắt.

“Mấy cha kia cũng không”, lão nói và quay về chòi.

Màn đêm đã buông, Ken thấy hơi an tâm khi đi dọc đại lộ Lessington.

Đường vắng, hai bên lề là những cây rậm rạp như bức màn che. Nhà cửa trông gọn gàng, vẻ uy quyền, và gã chẳng gặp ai khi đi đến nhà số 25.

Parker đã nói việc này rất bí mật, không sợ bị bắt gặp và mọi thứ đầu được quan tâm.

Chắc hắn nói đúng.

Ken nhìn ngược xuôi con đường trước khi leo cầu thang lên số 25. Hài lòng không thấy ai, gã lên thang, vặn tay nắm, mở cửa ra. Gã bước nhanh vào.

Đối diện gã là cầu thang. Dọc thang là một hàng hộp thư. Gã dừng lại nhìn. Trên từng hộp là tấm các ghi tên chủ nhân.

Gã đọc: Gay Christie, Gay Hordern, Eve Barclay, Glorie Gold, Fay Carson.

Gã bực bội nghĩ, cả một bầy chim. Vào tổ nào đây?

Gã lưỡng lự ở chân cầu thang. Thần kinh gã căng thẳng một lúc lâu, gã gần như chỉ muốn rút lui, trở lại xe. Gã mất trí mới đến đây, gã tự nhủ, không biết cô gái trông ra sao. Nếu không vì số rược đã nốc, hẳn gã đã trở lui, nhưng cũng chính rượu thúc gã tiếp tục.

Parker nói cô ta rất hay. Parker gặp cô thường. Cô hẳn rất hay.

Gã bước lên thang.

Ở bậc thứ ba, gã nghe rađiô phát điệu Swing qua cánh cửa sơn đỏ, đến bậc thứ tư, gã nghe cửa mở rồi đóng sập.

Trước khi gã định quay lại, đứng ngáng chân, thì nghe tiếng chân vang lên, một tên xuất hiện ở đầu cầu thang.

Y lùn, mập, đầu hói, cầm cái mũ không vành đập vào đùi và nhìn Ken.

Dù hói, y hình như không già hơn Ken. Có cái vẻ dịu dàng kinh tởm, làm Ken nhớ tới cái bánh kem ôi. Mắt y to đen, lồi, hằn tia máu, cái miệng mỏng, xấu xí, mũi nhỏ khoằm, tai nhọn như được cột chặt vào bên đầu làm y giống một tên kinh dị nhất mà Ken từng thấy.

Đồ y nhàu nát, rộng thùng thình, cà vạt màu cam và da trời cũng dính mỡ.

Dưới tay trái, y cắp con chó Bắc kinh nâu vàng, bộ lông dài mượt như lụa cho thấy nó được chải chuốt kỹ. Con chó sạch bong trong khi chủ nó thì xơ xác.

Gã mập bước lùi.

Y nói, giọng nhỏ nhẹ, eo éo , “Thưa, ông lên đi. Tôi không băng ngang cầu thang. Ông không tình cờ gặp tôi đấy chứ?”

Đôi mắt vằn tia máu nhìn lướt Ken, làm Ken có cảm giác khó chịu như tên mập đang ghi nhớ từng chi tiết về gã vậy.

Ken nói, “Không, tôi không đi xa hơn.” Và chạy vội lên cầu thang.

Tên mặp phàn nàn, “Ta nên dùng thang máy. Mấy cái bậc thang kinh tởm này không tốt cho tim tôi. Leo cũng ghét nó nữa. Y sờ đầu con chó bằng những ngón tay mập, bẩn thỉu. “Ông có thấy nó là một sinh vật xinh đẹp không?” Y dứ dứ con chó như muốn cho Ken xem. “Ông có thích chó không ?”

Ken len qua tên mập. Gã nói giọng khó chịu.

“ À, chắc là có. Nó đẹp mà”.

Tên mập tiếp, “Nó đã thắng nhiều giải rồi. Tháng này nó vừa đoạt cúp vàng.”

Con chó nhìn Ken. Mắt nó giống y chủ: đen, lồi, vằn tia máu.

Ken leo tiếp. Đến bậc chờ bên trên, gã ngừng lại. Gã nghe tiếng tên mập đi xuống rồi không nghe gì nữa.

Gã nhẹ bước đến thành cầu thang, nhìn quanh.

Ở bậc chờ bên dưới, tên mập đứng yên , nhìn lên. Mắt họ gặp nhau, tên mập cười. Cái cười thông cảm, láu cá, tò mò làm Ken kinh ngạc. Con chó Bắc kinh cũng nhìn lên. Bộ mặt béo ú bọc rọ đen vẻ lãnh đạm.

Ken vội lùi lại, quay đi nhìn cánh cửa màu xanh lục ở bên kia bậc chờ. Gã thấy tim đập mạnh, thần kinh căng thẳng. Việc đụng mặt với tên mập làm gã run.

Nếu không chắc tên mập còn đứng ở bậc chờ bên dưới, Ken đã tháo chạy ra khỏi nhà rồi. Nhưng cứ nghĩ phải đi qua tên mập làm y còn run hơn nữa.

Vừa ước mình không phải là thằng ngốc càn rỡ khi mò đến căn nhà này, Ken vừa ấn chuông cửa.

 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết