Chuyến thăm buổi sáng

CHUYẾN THĂM BUỔI SÁNG

MORNING VISIT

James Hadley Chase

(Trong tập truyện ngắn Get A Load Of This)

Tay Trung úy dừng lại, đưa tay lên. Bên tay phải, y nhìn thấy một trang trại, dù bị bụi dừa che mất nửa.

Bốn thằng lính da đen lúng túng đứng yên, hạ súng xuống rồi đứng dựa vào.

Trên đầu mặt trời dọi cái nóng xuống đám người này. Mồ hôi chảy dòng dòng trên bộ mặt bự của tay Trung úy, rọ rạy trong bộ đồng phục dính nhơm nhớp trên người y. Y cảm nhận mảng mồ hôi ướt đẫm, y nguồn rủa cái nóng, Tổng thống và trên hết, đám khủng bố A.B.C.

Y khinh bỉ nhìn bốn thằng da đen, chúng đang trố mắt nhìn xuống đất như súc vật bị thiến. Y nói, đầu hất về phía trước, “ Chỗ này đây. Hai đứa bên phải, hai bên trái. Không làm ồn. Không bắn _ có rắc rối thì dùng lưỡi lê.”

Y huơ thanh gươm, lưỡi thép sáng loé dưới ánh mặt trời.

Bọn lính toả ra, tiến về phía trang trại. Chúng gằm đầu xuống, súng lủng lẳng trên tay. Chúng đi lóng ngóng như chó săn đang dí mũi đánh hơi.

Tay Trung úy bước từng bước ngắn. Y bước hiên ngang, như đang dẫm trên vỏ trứng. Trong bộ đồng phục mới đây còn tinh tươm, tấm thân béo ú co rúm lại khi nghĩ tới viên đạn găm vào người. Y cẩn thận tránh bụi dừa ngăn giữa y và trang trại. Đến khi không còn nấp được sau mấy bụi cây nhỏ nữa, y vùng lên chạy. Cái nóng cuốn lấy y như sợi dây thừng khi y loạng choạng trên mặt đất gồ ghề.

Bốn thằng lính đã đến trại, đứng thành vòng tròn xệch xạc, chờ tay Trung úy. Chúng bị kích động dữ. Chúng biết sớm muộn gì cũng được trở về trại lính tránh cái nóng hầm hập ban trưa.

Trang trại là một nơi lôm côm, mái lợp lá cọ, tường vôi trắng. Khi tay Trung úy thận trọng tiến sát thì cửa mở, một gã mặc y phục Cuba cao, gầy gò, bước ra giữa trời nắng.

Bọn lính giương súng gắn lưỡi lê dọa hắn. Gã Cuba đứng yên, vòng tay lại, mặt rắn đanh.

Trung úy hỏi, “Lopez hả?”

Gã Cuba đảo mắt nhìn qua bọn lính, rồi dán ánh nhìn vào hàng lưỡi lê. Hắn nhìn tay Trung úy, giọng khô khốc, “Phải.”

Trung úy vung gươm, tiếng nghe nghe rin rít khi y mỉm cười, “ Chắc anh có nghe tên tôi, Ricardo de Crespedes”.

Lopez dí chân xuống cát, ánh mắt có vẻ do dự nhưng mặt vẫn rắn lại. Hắn nói, “ Ngài làm tôi rất vinh dự.”

Trung úy nói, “ Vào trong đi”, và bước qua Lopez, hườm gươm đề phòng. Y đi vào trong nhà.

Lopez theo sau cùng hai người lính. Hai người kia đứng ngay ngoài cửa. Căn phòng trống hoác, trơ trọi, bẩn thỉu. De Crespedes bước đến cái bàn thô ráp ở giữa phòng và ghé mông ngồi xuống. Y cởi nút bao súng cho dễ rút ra. Y nói với một thằng lính, “ Lục soát chỗ này đi.”

Lopez ngọ ngoạy vẻ bức rức , “ Thưa ngài, ở đây không có ai ngoài tôi ra.”

Tên da đen bước vào một phòng khác. De Crespedes nói, “Xem nó có súng không?”

Một thằng lính lướt bàn tay to khắp người Lopez, lắc đầu rồi bước lùi lại. De Crespedes do dự, rồi ngập ngừng dơ gươm lên. Một khoảng thời gian dài nín thở.

Tên da đen từ phòng bên kia đẩy người phụ nữ Cuba ra trước.

De Crespedes nhìn cô, cặp mắt nhỏ loé lên. Người phụ nữ ào đến Lopez, bám cứng lấy hắn, mặt trắng bệch vì sợ. Cô mặc áo choàng trắng và váy, chân trần. De Crespedes nghĩ cô ta quá đẹp. Y sờ bộ râu vuốt sáp, mỉm cười. Cử động này không lọt qua mắt Lopez, đang ôm chặt vợ.

De Crespedes nói, “ Anh dấu súng đâu rồi?”

Lopez lắc đầu, “ Thưa Ngài, tôi không có súng. Tôi chỉ là nông dân nghèo _ tôi không buôn súng.”

De Crespedes ngắm người đàn bà. Y nghĩ dáng cô này quá đẹp. Hình ảnh cô làm tâm trí y quên bẳng nhiệm vụ, làm y hơi cáu vì y là một người lính chu toàn. Y nói, hơi có chút nóng nảy, “ Anh nói thế thì tốt hơn là sau mới nói.”

Người đàn bà cất tiếng khóc. Lopez chạm nhẹ vai cô. Hắn nói, “ Yên nào. Đây là ông Ricardo de Crespedes.”

Tay Trung úy rướn người lên và cúi đầu. Y nói, đảo cặp mắt vằn đỏ, “Đúng rồi.” Người đàn bà cảm nhận được y đang khao khát cô.

Lopez tuyệt vọng nói, “Thưa ngài, có chút lầm lẫn.”

De Crespedes mất kiên nhẫn. Y bảo bọn lính lục soát tìm súng. Khi bọn lính tỏa đi tìm, y kéo người đàn bà khỏi tay Lopez. Y nói, “Laị đây, Tôi muốn nhìn cô.”

Lopez mở miệng nhưng không có tiếng nào thốt ra, mắt hắn khép hờ, tay nắm chặt. Hắn biết hắn không làm gì được.

Người đàn bà đứng cạnh de Crespedes, tay ôm chặt ngực. Nỗi sợ của cô làm máu y sôi lên.

Y nói, đặt tay lên cánh tay trần của cô, “ Cô có hiểu vì sao tôi ở đây không? Lũ phản bội đang trang bị võ khí cho dân chúng chống lại Tổng thống. Có súng dấu ở đây. Chúng tôi biết mà, Súng đâu?”

Cô run như cầy sấy, không dám lách ra xa y. Cô nói, “Thưa ngài, chồng tôi là người tốt, anh ấy có biết gì súng đạn đâu.”

De Crespedes kéo cô sát người y, “Không hử. Anh không biết gì về lũ khủng bố? Không biết gì về âm mưu lật đổ Machado sao?”

Lopez bước tới, kéo mạnh vợ ra khỏ tay Crespedes, “ Thưa ngài, chúng tôi không biết gì hết.”

De Crespedes đứng ngay lên, mặt y đanh lại. Y rống , “ Bắt thằng này.”

Một thằng lính xoắn tay Lopez ra sau, kềm chặt.

Người đàn bà vuốt ngón tay qua mớ tóc dày. Mắt cô mở rộng. Cô nói, “Ôi, không… không…”

De Crespedes quan sát vụ lùng sục, không tìm thấy gì. Y bước ra ngoài trời nắng, quát bọn lính soát quanh trại. Rồi quay lại, đứng ở ngưỡng cửa, nhìn Lopez và nói, “Súng đâu. Nói mau, súng đâu?”

Lopez lắc đầu, “ Thưa ngài, chúng tôi không biết súng ống gì hết.”

De Crespedes quay sang bọn lính, “Nắm chặt lấy nó.” Rồi bước về phía người đàn bà. Cô quay người chạy vào gian phòng kia, nhưng thằng lính đã đứng chắn ngay cửa. Nó cười, răng sáng loá như phím đàn dương cầm. Khi cô còn do dự, y đã vồ lấy cô, tay bám vào vạt áo sau. Y xé rách toạc. Cô bám chặt vào tường, lấy tay che ngực, khóc nức nở.

De Crespedes nhìn Lopez qua vai cô, “ khi nào mày chết, tao sẽ chiếm người đàn bà của mày. Nó ngon quá mà.”

Lopez ráng kiềm chế. Hắn không còn sức trong cái siết chặt tay của tên lính.

De Crespedes nói với tên lính vừa bước vào, “cắt ngón tay nó đi tới chừng nào nó chịu nói.”

Người đàn bà hét lên. Cô ngã khuỵu gối trước mặt de Crespedes, tay xoắn lại. Cô run rẩy, “ thưa ngài, chúng tôi không biết gì hết. Đừng động đến chồng tôi.”

De Crespedes nhìn cô, mỉm cười. Y dẫm đôi giày bẩn thỉu lên ngực cô, đẩy cô ra xa. Cô ngã xuống một bên, nằm yên, lấy tay ôm đầu.

Bọn lính đẩy Lopez ngồi xuống bàn, bắt y xoè bàn tay ra trên mặt bàn gỗ, rồi lấy lưỡi lê cắt một ngón tay.

De Crespedes ngồi nhìn máu chảy lan trên mặt bàn, nhỏ giọt xuống đất. Y đứng lên, vẻ kinh tởm.

Lopez rên rỉ, dù hắn không máy môi. Hai tên lính giữ chặt tay hắn.

De Crespedes nói, vừa mở bao đeo gươm, “ tới khi nào nó nói.”

Tên da đen giơ lưỡi lê lên, vút xuống. Có một tiếng xoạt khi nó đi qua xương, hắn lúng túng gỡ lưỡi dao ra khỏi lớp gỗ.

De Crespedes ném áo và dây đeo gươm lên ghế băng, bước qua người đàn bà. Y gừ gừ và cúi xuống. Y kéo cô vào gian phòng khác. Y ném cô xuống giường. Y lui lại, đá cánh cửa khép chặt. Y nhận ra trong phòng rất nóng, dù các cửa trập đã giữ cái nóng ở ngoài.

Người đàn bà nằm nghiêng, chân co lên tới cằm. Cô nhắm chặt mắt, môi lầm rầm cầu nguyện. De Crespedes hạ tấm thân đồ sộ xuống giường. Y nắm đầu gối cô kéo cô lại. Rồi y xé toạt quần áo cô. Y không vội, dù cô có rán lấy đôi tay nhỏ nhắn đẩy y ra. Y đấm cô như thể đang đóng đinh bằng búa vậy.

Lát sau, một tên lính lấy xô nước tưới lên người Lopez, và dù đã hành hạ hắn dữ dội, vẫn không khiến hắn nói gì. Bọn lính mất kiên nhẫn giết chết hắn.

Khi de Crespedes ra khỏi phòng, y thấy bọn lính đang nôn nóng chờ y. Y nhìn Lopez, lấy giày đá nhẹ lên người, lấy tay chùi mặt và rống, “ Nó có nói không?” Giọng y dửng dưng. Y nghỉ đến chuyến đi dài lê thê về trại lính. Bọn lính lắc đầu. Y nhún vai, xỏ áo vào. Y thấy mệt bã người. Y xiết dây đeo gươm rồi đội mũ. Y nhìn Lopez lần nữa. Y nói, giọng hơi to lên, “ Chắc nó không biết súng ống gì. Bọn nó lầm mất rồi.” Y nhún vai, quay ra cửa.

Bọn lính cầm súng, đi theo y. Ra đến ngoài y dừng lại, cáu kỉnh, “Tao quên mụ ta rồi.” Nhìn thằng lính, y nói, “ Chăm sóc cho mụ. Dùng dao lê ấy.”

Đứng chờ trong cái nóng đến quáng mắt, y nghĩ hơi một chút ân hận, phải chi cô ta yêu y.

Khi tên lính đi ra, họ chờ hắn lau sạch dao rồi bước thấp bước cao, đi về trại.

HẾT

Tháng 2.2021

 

 



Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết