Vuốt Râu Hùm

VUỐT RÂU HÙM

Tiger By The Tail

James Hadley Chase

PHẦN I

Chương I

1.

Ả tóc vàng cao mảnh mai, váy trắng, đi qua trước mặt gã, bắt gặp ánh mắt Ken Holland. Gã ngắm nghía cô, nhìn cô bước õng ẹo. Gã đảo mắt đi.Gã chưa từng nhìn người phụ nữ nào từ khi nhìn thấy Ann.

Gã tự hỏi, chuyện quái gì vậy? Mình cũng giống thằng Parker.

Gã lại nhìn ả tóc vàng. Gã nghĩ, một tối với ả hẳn ra gì.

Parker vẫn thường bảo, cái gì mắt không thấy, thì tim không buồn. Đúng vậy thật. Ann sẽ không bao giờ biết. Thằng đàn ông có vợ nào cũng vậy, tại sao gã lại không?

Nhưng khi cô gái băng qua đường mất dạng, thì gã lắc đầu, cố nhớ lại lá thư của Ann gã mới nhận hồi sáng.

Nàng đi xa đã năm tuần rồi, và khi nàng viết thư cho mẹ nói là chuyện không hay, và nàng không nghĩ đến việc lúc nào thì về.

Sao mẹ nàng lại sống xa như vậy, và sao lại tự lập ngoan cố như vậy? Ken tự hỏi khi bước nhanh về phía nhà băng. Không ai trên bảy mươi lại sống cô độc. Khi ngã bệnh mấy đứa con gái tội nghiệp phải theo chăm, còn mấy đứa con rể còn tội nghiệp hơn phải tự lo liệu lấy.

Năm tuần quá dài, Ken phát ốm vì phải tự lo; càng ốm hơn khi không có Ann.

Gã chạy vội mấy bậc thang đến phòng vệ sinh cho nhân viên thì thấy Parker đang sửa cà vạt trước gương.

Parker cười toe “Chào, chàng độc thân, sáng nay sao rồi? Chừng nào Ann về?”

Ken vừa nói vừa rửa tay, “Phải chi tao biết. Bà lão còn bết lắm. Ann cũng chẳng hay chừng nào mới đi được.”

Parker thở dài:

“Ước gì con quỷ vợ tao xéo đâu một tháng. Tao không dứt đi đâu được cả một sợi tóc suốt mười bốn năm rồi.” Hắn nhìn cằm mình trong gương. “Mày quá xá may. Mà hình như mày đây có hay. Sao mày không bôi đỏ cái thị trấn này đi. Tao chẳng biết nữa. Có người còn không biết ở đây để làm gì nữa kìa.”

Ken càu nhàu, “Câm miệng đi”. Gã phát ốm vì thói giễu cợt suốt của Parker. Từ khi Ann đi vắng, Parker cứ bám dính lấy gã. Không ngày nào hắn không mè nheo gã sao không đi chơi đêm.

Parker bốn mươi lăm tuổi, bắt đầu mập lên và hói đầu. Hắn lúc nào cũng nhớ tiếc quá khứ, nhớ lại mình từng là tay chơi bời, và phụ nữ mê hắn như điếu đổ.

Parker vừa nói vừa chăm chăm nhìn Ken, “Cáu đấy à. Tao đâu có rủa mày. Mày chỉ muốn xì khói ra thôi. Tao đang nói với lão Hemmingway trên kia. Lão nói mày nên đi Cigale chơi. Tao thì không, chớ lão đi thường lắm, lão nói chỗ đó hay phết. Rất cừ: đồ ăn ngon, rượu rẻ, toàn tay chơi. Mày sẽ mê. Thay đổi phụ nữ đi, chuyện đó tốt mà.”

Ken quát, “ Mày cứ đi mà đổi. Tao thì có đủ rồi.”

Nhưng cả buổi sáng gã cứ thấy bồn chồn. Tuần vừa qua gã thấy dễ chịu hơn. Từ khi kết hôn, gã cứ trông cho đến lúc về nhà, mở cửa trước, thấy Ann đang tươi tắn đợi gã. Nhưng năm tuần vừa rồi đã thay đổi mọi thứ: ý nghĩ mỗi tối trở về căn nhà trống vắng lại làm gã cáu.

Đầu gã lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với Parker. Quán Cigale.

Gã đã thấy cái bề ngoài câu lạc bộ ấy nhiều lần. Đi xuống rồi quẹo sang bên Phố Chính: một chỗ loè loẹt, trang trí đèn neon. Gã nhớ lại hình ảnh hào nhoáng các cô gái trình diễn mỗi lần đi ngang qua.

Đó không phải là chỗ một viên chức nhà băng đáng kính đã có gia đình lui tới. Khi gã đóng ngăn kéo để đi ăn trưa, gã dứt khoát là không với Cigale. Gã sẽ về nhà như lệ thường và sẽ chán ngán.

Gã xuống phòng nhân viên lấy mũ.

Parker đang rửa tay khi Ken đến.

Parker vừa nói vừa vói lấy khăn, “ Mày đấy à. Quyết định làm gì tối nay chưa? Nào, nào _ rượu, đàn bà, ca hát hay chỉ là một cô nàng xinh đẹp, dễ thương?

“Tao về nhà. Cỏ phải cắt rồi,”

Parker nhăn mặt:

“Trời ạ. Mày phỡn hơn cả tao. Đi cắt cỏ trong khi vợ vắng nhà. Nói đứng đắn, mày có bổn phận của mày. Cái mà mắt không thấy thì tim không rầu. Đây là dịp may cuối cùng của mày kẻo rồi mày già khọm và vô dụng.”

Ken tuyệt vọng kêu lên, “ Thôi, im đi. Cái mày lo là mày không trưởng thành được.”

Parker nói, “ Tạ ơn Chúa là tao không. Khi nghĩ đến chuyện cắt cỏ buồn cười ấy, thì tao biết là tao đang bận.”

Ken để mặc hắn nói, bỏ đi, leo lên cầu thang đến lối ra của nhân viên.

Những đề nghị liên tục của Parker làm gã bực, và gã nhíu mày khi bước trên vỉa hè nóng bức đến quán gã thường ăn.

Gã nghĩ: hắn có lý. Mình đang phỡn, phỡn từ khi lấy vợ. Mình không cho là mình còn cơ hội để chụp lấy. Phải chi mình biết khi nào Ann về. Vài tuần nữa không biết chừng.

Parker đã nói, đây là cơ hội cuối trước khi mi già và vô dụng. Đúng thế. Mà Ann không bao giờ biết. Sao không hưởng một đêm đi hoang? Sao không chứ?

Gã bỗng thấy kích động và hồi hộp. Phải vậy thôi. Có thể thất bại, nhưng dù gì cũng hơn là quay về gian nhà trống.

Nôn đến Cigale làm một ly đúp. Mấy ả tóc vàng sẵn lòng kết bạn với gã mà không gây phiền phức gì.

Gã tự nhủ, phải thế khi đang bước về phía nhà hàng; chuyến đi hoang cuối cùng, một bài ca chiến thắng.

 

 

 

 

 

 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết