Vuốt Râu Hùm Kỳ 8

Chương IV

1.

Tiếng đồng hồ báo thức ré lên kéo Ken ra khỏi giấc ngủ nặng nề. Gã tắt chuông, mở mắt, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, sáng trưng. Trong tâm trí, những sự việc đêm trước hình thành một bức tranh trần trụi, và gã tỉnh ngay lập tức, một cảm giác sợ hãi lạnh buốt bao trùm lấy gã.

Gã nhìn đồng hồ. Chỉ mới hơn bảy giờ.

Vất bộ đồ ngủ sang bên, gã tung chân xuống sàn, xỏ đôi dép đi trong nhà, vào phòng tắm.

Đầu nhức buốt, và khi nhìn vào gương, gã thấy mặt mình xanh lướt, hốc hác, mắt vằn đỏ, thâm quầng.

Cạo râu và tắm nước lạnh xong, gã thấy đỡ đôi chút, nhưng đầu vẫn còn nhức.

Gã vào phòng ngủ thay đồ, và vừa thắt cà vạt vừa nghĩ không biết bao lâu người ta mới tìm thấy xác Fay. Nếu cô ở một mình, chắc phải vài hôm. Càng chậm tìm ra xác cô, càng tốt cho gã. Trí nhớ con người chỉ sau vài hôm là mờ đi. Người gác bãi giữ xe không thể mô tả kỹ cho cảnh sát được trừ khi họ thẩm vấn sớm. Ả tóc vàng ủn ỉn chắc cũng thuộc loại hời hợt, nhưng Ken lại không ảo tưởng về Sweeting. Ken chắc trí nhớ của hắn rất đáng tin.

Gã nói to, mẹ kiếp ! Mình dính vào đống xà bần rồi. Mình là thằng đại ngốc. Mình phải làm như không có gì xảy ra. Mình phải giữ bình tĩnh. Mình sẽ an toàn nếu Sweeting hay ả tóc vàng không va vào mình và mình sẽ thật cẩn thận khi gặp chúng.

Gã vào bếp, bắc ấm nước. Trong khi chờ nước sôi, gã nghĩ làm cách nào vất bỏ bộ đồ dính máu.

Gã đã đọc nhiều chuyện trinh thám, và biết giữ bộ đồ rất nguy hiểm. Nhân viên xét nghiệm của cảnh sát biết cách tìm ra vết máu cho dù đã được giặt kỹ cỡ nào.

Gã lo muốn bệnh vì bộ đồ. Gã vừa mới mua và Ann sẽ biết ngay nếu bị mất. Nhưng gã phải bỏ nó đi: quá nhiều người đã thấy gã mặc nó tối qua. Cảnh sát mà tìm thấy nó ở đây, gã chết chìm mất. Chuyện bỏ nó, nói dễ hơn làm, nhưng gã phải nghĩ ra cách và nghĩ thật nhanh.

Gã pha cà phê, rót ra cốc, mang vào phòng ngủ. Để cốc xuống, gã lại chỗ bộ đồ vắt trên lưng ghế tối qua, xem cẩn thận dưới ánh mặt trời buổi sáng. Hai vệt ố hiện rõ mồn một trên lớp vải xám nhạt.

Rồi gã nhớ đến đôi giày. Gã đã dẫm lên vũng máu trong căn hộ của Fay. Nó hẳn còn đấy. Gã cầm lên , ngó kỹ. Cạnh bên chiếc trái có dính. Gã sẽ phải bỏ cả đôi.

Gã ngồi bên mép giường, uống cà phê, ngẫm nghĩ. Không biết bao giờ mới thoát được nỗi sợ hãi và căng thẳng đây. Uống hết cà phê, gã đốt thuốc, thấy tay đang run. Gã ngồi lặng, nghĩ cách vất bỏ bộ đồ.

May là gã mua bộ đồ ở một tiệm lớn. Là đồ may sẵn và gã trả tiền mặt. Chuyện mua bán này, không chắc người bán hàng còn nhớ gã.

Gã nhớ lại gian hàng nơi gã lấy bộ đồ treo trong những dãy rất có thứ tự, gã nẩy ra một ý.

Sáng nay, gã sẽ gói bộ đồ dính máu mang đến cửa hàng. Gã sẽ mua bộ giống y. Trong khi người bán bận gói, gã lấy bộ dính máu để lẫn vào những bộ đang treo. Phải nhiều tuần, người ta mới tìm được nó. Mà khi ấy không thể nào lần được đến gã.

Đôi giày gần như mới tinh. Mua ở cùng tiệm. Gã sẽ đánh lận tương tự. Gã sẽ thay bộ đồ và đôi giày để Ann không biết.

Gã gói riêng bộ đồ và đôi giày, để ngoài sảnh. Vừa quay vào phòng ngủ, gã thấy cậu bé giao báo chạy ngoài đường. Tờ báo vừa bỏ vào hộp thư, gã vồ ngay lấy, cầm vào phòng khách. Gã lật từ trang đầu tới trang cuối, tim đập ầm ầm, tay ướt đẫm.

Gã không mong sẽ có nhắc đến vụ án mạng của Fay, gã cũng không thất vọng. Nếu có tin, báo buổi chiều mới đăng.

Đã đến giờ đến nhà băng. Gã đội mũ, cầm hai gói đồ, khóa cửa, để chìa dưới tấm thảm cho Carrie đến thì lấy.

Trên đường ra cổng, một chiếc xe chạy qua rít thắng.

Ken thấy tim mình lộn nhào, trong một thoáng, gã cố cưỡng ý định lộn vào nhà, cài cửa lại. Nhưng gã rán bình tĩnh, nhìn chiếc xe, tim đập dữ dội.

Parker, mặt hồng hào và tươi tỉnh, ngồi trong xe vẫy tay chào.

Y nói, “Chào, nhà thể thao. Tao đón mày đây. Đáp lễ nồng hậu mà. Nhảy lên đi.”

Ken mở cổng đi ra, đầu gối như muốn rụng, bắp chân run lẩy bẩy. Gã mở cửa leo lên.

Gã lào thào, “Cám ơn. Sáng nay tao không biết mày đến”.

Parker ủ rũ, “ Chính tao cũng không biết, lúc về nhà mới hay.” Y lấy gói thuốc lá đưa cho Ken. “ Bà mẹ vợ đến ở với tụi tao vài bữa. Không biết sao bà cố ấy không chịu đi taxi mà lại chờ tao đến đón. Bà ta khó tính dù bề ngoài có vẻ dễ chịu. Ta đã nói Malsie đừng có mời, nhưng cô ta có bao giờ nghe tao đâu.”

Ken lấy điếu thuốc và bật lửa từ Parker.

Parker nói, “Thế nào, bồn cỏ vẫn chưa đụng đến à.”

Ken quên bẳng bồn cỏ.

Parker sang số ra khỏi lề.

Y thúc cùi chỏ vào mạn sườn Ken, “taO tưởng mày thấy dễ chịu khi bỏ thời giờ đi cắt cỏ chứ. Mày sao thế, con chó dơ.”

Ken nói cố giữ giọng bình thường, “Tao ổn mà. Tối tao đi giẫy cỏ rồi đi ngủ sớm.”

Parker phá ra cười.

Y nói giọng rất đểu, “Đi nói với bà nội mày ấy. Sáng nay mày có nhìn mặt mày không? Anh chàng ! Có rửa mặt không? Có đến thăm cô bạn nhỏ của tao không?”

“Cô bạn nào?” Ken hỏi mà mắt nhìn dán vào tấm kính chắn gió ở hàng xe phía trước.

“Thôi mà, Holland, đừng có kín miệng với tao. Tao biết giữ miệng mà. Thích cô ta không?”

Ken nói cộc lốc, “Tao không biết mày đang nói chuyện gì.”

“Mẹ kiếp! Tao đã cho mày số điện thoại của cô ta. Mày có gọi không hả?”

“Tao nói rồi. Tối qua tao ở nhà, làm cỏ mấy khóm hồng.”

Parker nhướng mày.

“Thôi được. Mày nói vậy hay vậy. Mày đừng có lừa tao, chắc mày bám dính cô ả rồi. Nhưng mày phải thừa nhận cô ả được quá chứ.”

Ken quát, “Mày câm miệng đi. Tối qua tao ở nhà. Cái đầu thối của mày không nghe thủng hay sao. Dừng cái chuyện vô lý này lại.”

Parker nói, hơi ngạc nhiên vì vẻ giận dữ của Ken, “Tao chỉ muốn làm giãn chân cho mày vậy mà. Đáp lễ thôi. Nếu mày ngốc không lợi dụng lời giới thiệu của tao, thì cứ việc buồn như đưa đám đi. Fay đáng yêu. Lúc Hemmingway đưa tao lại với cô, chả đã cứu vớt đời tao. Tao thừa nhận tao có cơ hội, nhưng tao vui mà.”

Ken nói, “Sao không bỏ chuyện này đi. Nói qua chuyện khác không được à?”

Parker cười khẩy, ‘Chuyện khác là chuyện gì. Thôi được, nếu mày muốn. Hai gói này là cái gì thế?

Ken đang chờ câu hỏi này và gã sẵn câu trả lời.

“Mấy thứ Ann dặn mang đi giặt ủi.”

“Tao không biết tại sao nhưng mấy bà vợ luôn tìm được việc sai chồng chạy. Maisie đưa tao một danh sách đi mua dài bằng cánh tay tao. Chắc tao phải nhờ cô nào trong văn phòng cầm dùm.” Parker đi tiếp qua hai khối nhà, không nói gì. Bộ mặt phúng phính hồng hào tư lự. “Mày biết không, chiều nay tao sẽ chạy đến chỗ Fay. Từ lúc bà mẹ vợ đến, tao không gặp nàng nhiều. Ba ta là con chồn già, tao mà đi chơi khuya, là bả rủa vào đầu Maisie.”

Ken lạnh xương sống.

“Chiều nay? Cô ta muốn gặp mày sớm vậy sao?”

Parker cười, “ Sớm gì. Có lần tao gọi cô ta lúc tám giờ sáng kìa.”

Nghĩ đến chuyện Parker đến căn hộ tầng áp mái, rồi báo cảnh sát làm Ken lạnh người.

“Mày có điện thoại cho cô ta trước không?”

“À, chắc có. Cô ta có thể đang có ai đó. Nhưng giấc trưa là giờ tốt để bắt được ả.”

Ken đã thở lại.

“ Ban ngày ban mặt mà đến chỗ ấy thì liều quá.”

Parker tỉnh rụi, “Lo gì mà lo. Chỗ đậu xe cách nhà không xa, đường thì có cây che rồi. Bữa nào mày thử coi, nếu không thì mày là con chồn ranh.”

Ken nói nhanh, “ Lo lái xe đi. Suýt va vào xe tải kìa.”

 

2.

Hơn mười giờ rưỡi, khi công việc đã vãn, Parker đóng ngăn kéo, nháy mắt với Ken, bảo hắn sẽ gọi điện thoại cho Fay.

“Năm phút thôi. Coi chừng dùm tao với.”

Ken nhìn hắn đi qua sảnh đến quầy trả tiền dành cho khách hàng.

Tim Ken đập mạnh khi thấy Parker khuất sau quầy. Gã chờ trong khi thời gian dài lên thê, rồi cửa quầy mở, Parker ló ra.

Parker mất hẳn vẻ vênh váo, tự phụ. Trông hắn trắng bệch, bối rối. Hắn đi vội qua sảnh như muốn tìm nơi trú ẩn sau song sắt chỗ ngăn kéo của hắn.

Ken giả vờ không để ý vẻ rối bời của Parker. Gã đang nhập chồng chi phiếu vào sổ cái, ra điều bận rộn, dù tay đang run. Gã tỏ ra tỉnh rụi, “Mày bị gì vậy?”

Parker thở dốc, lấy khăn tay lau mặt, “Chúa ơi, cớm đang ở chỗ ả.”

Ken sửng người, làm rơi cây viết.

“Cớm à.”

“Phải. Cả một đội. Tao mà tới không gọi trước là rồi.”

Ken hỏi, vừa cúi xuống nhặt cây viết,

“Sao mày biết là cảnh sát. ?”

“Thằng cha trả lời điện thoại nói y là Trung úy Adams của Sở Cảnh sát Thành phố. Y muốn biết tao là ai.”

“Mày không nói à?”

“DĨ nhiên không. Tao treo điện thoại ngay khi y đang nói. Phù! Chuyện quái gì đây. Tao chưa từng biết là cảnh sát lại đi đột kích nhà gái gọi.”

“May là mày gọi trước.”

Parker tiếp tục lau mặt, “ Tao đã nói mà. Mày có nghĩ họ sẽ dò theo cuộc gọi của tao không?”

“Sao họ làm thế?” Ken hỏi, và gã bỗng nhận ra gã đang vướng vào nguy hiểm. Cảnh sát có thể theo dấu cuộc gọi. Nếu họ đến đây theo mô tả của Sweeting, họ sẽ bắt gã tại trận với bộ đồ dính máu của gã !

Parker nói vẻ căng thẳng, “Có lẽ cô ta bị cướp hay bị tấn công. Đó là lý do họ có mặt. Có lẽ có người giết cô ta.”

Ken cảm thấy mồ hôi chảy thành dòng xuống mặt. Gã run không biết nói gì.

Parker tiếp, “ Mấy ả đó thường gặp chuyện rủi ro. Họ đâu biết đang tiếp ai. Có thể cô ta bị ám sát.”

Hắn chưa kịp nói gì thêm thì có người gởi tiền đến, rồi tiếp người nữa. Cả Ken và Parker đều bận.

Ken nghĩ đến bộ đồ dính máu bỏ trong ngăn khóa dưới cầu thang.

Thằng khốn Parker. Nếu cảnh sát dò ra cuộc gọi mà đến đây…! Gã lo lắng nhìn đồng hồ tay. Còn một giờ nữa đi ăn trưa. Không chừng cảnh sát đang trên đường đến. Nhưng gã chưa kip làm gì khách hàng đã kéo thành hàng đến, và trong nửa giờ sau đó, gã bận đến nỗi không kịp suy nghĩ. Rồi lại ngưng.

Parker nói nhanh, “ Có thằng vừa vào giống cớm.”

Tim Ken ngừng rồi đập.

“Đâu?”

Gã nhìn quanh gian sảnh rộng. Đứng hơi khuất sau một cây cột là một người cao, tướng kềnh càng, mặc đồ màu nâu, mũ nâu vành gập.

Giống y như cớm. Bộ mặt bự thịt đỏ au, mắt nhỏ màu xanh lá nhìn bình thản như nhắc Ken đề phòng.

Parker hạ giọng, “Chắc là cớm.”

Ken không nói gì, nhìn người to con này đến quầy trả tiền.

Parker thì thào, “Có ai thấy tao gọi điện thoại không?”

“Tao không biết.Chỗ đó bị cửa che.”

“Nếu hắn hỏi, tao nói là gọi cho vợ tao, nhưng không nghe trả lời.”

“Chắc hắn không hỏi mày đâu.”

“Cầu cho hắn đừng hỏi.”

Họ thấy gã to con ra khỏi bốt điện thoại trả tiền, đến nói chuyện với người chạy việc ở cửa.

Người chạy việc ngạc nhiên khi Ken thấy gã to con đưa cho y coi cái gì đó gã cầm trong tay. Họ nói chuyện vài phút, rồi gã to con quay lại nhìn thẳng vào Ken.

Ken thấy người nóng ran, rồi lạnh toát. Gã ép mình cố chép tiếp sổ cái.

Parker nói nhỏ, “Hắn đến đấy.”

Gã to con đến quầy, đôi mắt nghiêm trang nhìn từ Parker sang Ken rồi lại Parker.

“Trung sĩ Donovan, Cảnh sát Thành phố.” Giọng gã khàn, “Tôi hỏi một người ở bốt này nửa tiếng trước. Có người nào trong hai anh thấy anh ta không?”

Ken nhìn bộ mặt đỏ au, nghiêm nghị. Râu Donovan hoe đỏ, tỉa gọn gàng, đốm tàn nhang nằm dọc lổ mũi bự.

Ken nói, “Không, tôi không thấy ai.”

Parker nhẹ nhàng nói, “ Trung sĩ, tôi vừa dùng điện thoại. Tôi gọi cho vợ tôi. Anh không định nói tôi đấy chứ?”

“Không, nếu anh gọi cho vợ. Anh có thấy ai khác dùng bốt không?”

Parker nói trơn như mỡ, “ Có một cô gái với một ông già hơn. Nhưng chắc là khoảng một tiếng trước kìa. Chúng tôi bận, không để ý lắm.”

Donovan nói, đôi mắt nhỏ nhìn Parker vẻ buồn bực, “ Gọi cho vợ thì đâu có bận lắm.

Parker đáp, cười cầu tài với tay trung sĩ, “Bận mấy cũng phải gọi cho vợ thôi.”

Donovan móc trong túi ra điếu thuốc nhăn nhúm, gắn lên môi dưới mỏng tang, cục súc, mồi bằng cái bật lửa bằng đồng.

Hắn hỏi Ken, “Có thấy ai dùng điện thoại không?”

“Tôi vừa nói xong: Tôi không thấy.”

Đôi mắt xanh ép Ken phải quay đi.

“Anh có thể đổi ý.”

“Tôi không thấy ai.”

Donovan nhăn mặt, khinh bỉ.

“Trong thành phố này không ai thấy gì. Cũng không ai biết gì luôn.”

Gã nghiêm trang nhìn hai người thật lâu, rồi qua sảnh tới chỗ người chạy việc.

Parker nói, “Phù ! Một tên hay ho. Tao không thích bị hắn ép như vậy. Mày sao?”

“Tao cũng vậy.” Ken nói, đầu gối như muốn sụm.

“Tao nắm được hắn. Mày có thấy không?”

Ken đáp, “ Đối đáp thế cũng đâu có dễ.”

Họ nhìn Donovan lúc hắn nói chuyện với người chạy việc. Rồi gật đầu chào, có vẻ sẳng, hắn rời nhà băng.

 

 

3.

Chuông đồng hồ ở tòa thị sảnh gõ một giờ rưỡi khi Ken rời Bách hóa Gaza, ở góc đường Trung tâm và đường số 4, cắp dưới nách hai gói giấy màu nâu.

Gã bước nhanh dọc đường Trung tâm về hướng nhà băng. Kế hoạch vất bỏ bộ đồ dính máu và đôi giày đã xong. Bộ đồ đang treo lẫn trong hàng trăm bộ khác ở gian quần áo. Gã hy vọng đôi giày dính máu cũng nằm an toàn trong vô khối đôi khác ở quầy giày dép của Gaza.

Đó là giây phút căng thẳng thần kinh. Người bán hàng cho gã mặc đồ xám nhạt, giống với bộ gã để lẫn trong quầy, nhắc gã đừng quên cái gói gã mang theo.

Gã cố giữ bình tĩnh, bảo là đâu có mang gói gì. Người bán hàng bối rối, bảo là anh ta vô ý.

Thôi, dù sao cũng đã bỏ được bộ đồ và đôi giày, gã thấy an toàn hơn.

Mặt khác, qua cú điện thoại của Parker, cảnh sát có đến thăm nhà băng và tay trung sĩ mặt sắt, có thiện cảm với gã hơn.

Tay trung sĩ có liên kết gã với những mô tả của cảnh sát khi bắt đầu thẩm vấn không?

Các tờ báo giữa ngày không có tin gì về Fay, và khi Ken trở lại quầy thay phiên Parker, gã lắc đầu khi Parker sốt ruột hỏi.

“Không có gì sao? Mày chắc không?”

Ken đưa tờ báo.

“Không, mày tự đọc đi.”

Parker liếc qua mấy dòng tít, “Chắc không tệ như tao tưởng. Chắc cô ta cấu véo cái gì đó. Mấy ả này luôn dính vào rắc rối. Thôi thế là tao cứ gọi là tránh xa ả từ đây.”

Buổi chiều lê thê trôi qua. Ken ngó mãi ra cổng nhà băng, nửa mong tay trung sĩ to con trở lại. Cảm giác căng thẳng làm gã thấy mệt mỏi muốn bệnh.

Rồi cuối cùng, cửa nhà băng đóng lại, và khi gã chuẩn bị thu xếp tiền bạc, Parker nói với gã, “ Holland này, nếu thằng cớm ấy có hỏi mày về tao, ngậm miệng dùm nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.” Ken đáp, không biết Parker sẽ phản ứng ra sao nếu biết sự thật. “Mày đừng lo gì.”

Parker nói, vẻ khó nhọc, “Ước gì đó là sự thật. Nếu họ mà biết tao chính là người gọi điện thoại, bọn săn tin động trời sẽ ám tao mất. Mày có hình dung ra lão già Schwartz sẽ khoái thế nào khi biết tao định đi gặp cô ta không? Lão già mũi lõ ấy sẽ đá tao ra như đá cộng rác. Rồi vợ tao nữa. Tao chắc không sống nổi.”

“Yên tâm đi.” Ken nói và ước sao mình cũng yên tâm. “Tao không nói gì đâu.”

Parker nói, “Chuyện này dạy cho tao bài học. Đừng bao giở lập lại nữa. Từ giờ trờ đi, tao tránh xa mọi rắc rối”. Hắn khóa ngăn kéo, “Tao chuồn đây. Đến giờ đi gặp mẹ vợ rồi. Xin lỗi tao không chở mày về nhà được.”

Ken nói, “ Được mà. Tao còn mớ chi phiếu phải vào sổ, xong ngay đây. Thế nhé.”

Lần khân nốt việc để chờ Parker đi rồi, Ken xuống phòng nhân viên, đội mũ, lấy hai gói để trong ngăn khóa, lên cầu thang ra lối sau.

Gã đi xe buýt về nhà, dừng ở góc đường mua tờ báo buổi chiều, rồi đi bộ, gói cắp nách, lướt mấy tít báo.

Gã dừng chân, tim đập ầm ầm, đọc mấy dòng in đậm:

CÂY NẠY ĐÁ NẰM TRONG TỔ ẤM CỰU VŨ CÔNG BỊ KẺ TẤN CÔNG VÔ DANH GIẾT CHẾT.

Gã không đọc nổi nữa, gấp tờ báo lại, đi tiếp, mồ hôi chảy dòng trên mặt.

Vừa đến cổng, Bà Fielding, hàng xóm kề cửa, lấp ló bên hàng dậu, dán mắt nhìn gã.

Bà Fielding luôn lấp ló bên hàng dậu.

Ann cứ cố thuyết phục Ken rằng bà Fielding có ý tốt, rất đáng yêu, nhưng Ken thì nghĩ bà ta là mụ già lắm điều, ưa bới chuyện hoặc chỏ mũi vào những cái người khác không thích.

Bà ta hỏi, “Đi phố về hả ông Holland?”, cặp mắt nhỏ tinh anh nhìn hai cái gói gã cắp ở tay.

Ken mở cổng và đáp, “Phải.”

Bà ta tiếp, dứ ngón tay chỉ gã, “Chắc ông không tiêu hoang khi vợ đi vắng đấy chứ. Tôi biết thừa ông chồng yêu quý của tôi làm gì khi tôi đi vắng mà.”

Ken nghĩ, nếu bà làm thế, bà già ngốc, ta cá là lão sẽ mừng hú khi rũ bỏ được bà.

Bà ta cười cay độc, ‘ Anh cứ về trễ vậy à. Đêm qua hai giờ hơn anh mới về thì phải?”

Tim Ken như lảo đảo.

Gã nói, “Hai giờ hơn à? Không phải tôi đâu. Tôi đi ngủ lúc mười một giờ.”

Nụ cười sáng bừng của bà ta tắt ngúm. Trong mắt mụ là vẻ dò hỏi làm Ken phải nhìn xuống đất.

“Ồ, tôi có nhìn qua cửa sổ. Tôi chắc là ông mà, ông Holland.”

Ken ngắt ngang, “Bà lầm đấy. Xin lỗi, tôi còn phải viết thư cho Ann.”

Đôi mắt sáng dán chặt vào Ken, “Vâng, cho tôi gởi lời thăm với nhé.”

“Được”, Ken gượng cười, rồi đi nhanh , mở cửa vào nhà.

Gã đứng một lát trong gian sảnh im lặng, nghe tim mình đập thình thịch.

Nếu cảnh sát ghi nhận điều này và thẩm vấn mụ, mụ sẽ tiễn gã đi. Có lẽ khi gã về nhà tối qua, mụ chưa đi ngủ. Mụ còn đi do thám.

Mụ đã thấy hai cái gói. Nếu cảnh sát hỏi, gã giải thích sao cho xuôi đây?

Gã thấy như bị mắc bẫy. Gã vào phòng khách, mở tủ rượu, rót một ly đầy. Gã lại trường kỷ ngồi. Nốc một hơi xong, gã đọc tiếp bài báo.

Sáng sớm nay, Fay Carson, có thời gian là vũ công chiêu đãi viên ở câu lạc bộ Hoa hồng Xanh, được người làm tìm thấy đã bị đâm chết, nằm trên giường, người ta cho vũ khí giết người là cây nạy đá lấy trong nhà người phụ nữ này.

Trung sĩ Jack Donovan, Phòng Điều tra án mạng, chịu trách nhiệm cuộc điều tra này, tuyên bố rằng ông có nhiều bằng chứng quan trọng, và sẽ sớm có vụ bắt giữ. Ông nghi ngờ một người đàn ông cao, dáng sang trọng, mặc đồ màu xám ngọc trai, mũ vành gập xám, cùng về căn hộ của cô Carson tối qua.

Người đàn ông cao, dáng sang trọng, mặc đồ xám ngọc trai, mũ vành gập xám.

Gã quá ngu khi đi mua bộ đồ giống y như bộ để lại trong cửa hàng. Gã mua vì sợ Ann thấy mất. Bây giờ gã mới nhận ra sẽ không bao giờ dám mặc nó.

Gã đưa tay sờ bộ mặt đẫm mồ hôi.

Có nên trốn đi không?

Trốn đâu bây giờ, thằng ngốc. Và có hình dung ra trốn được bao lâu không? Cơ may duy nhất bây giờ là giữ vững tinh thần. Đó là hy vọng duy nhất. Mày phải thật vững vàng cho Ann và cho chính mày.

Gã đứng lên, nốc cạn ly và đặt xuống bàn. Mở gói ra, gã mang đôi giày và bộ đồ vào phòng ngủ, cất vào tủ áo.

Quay ra phòng khách, gã rót thêm ly nữa.

Gã tạ ơn trời là Ann không có đây, và tự đối diện với vấn đề, nhưng sáu ngày nữa nàng sẽ về. Gã không thể trốn chạy sự thể là sẽ bị tống giam.

Gã để ly xuống, đốt điếu thuốc. Tiếng động bên ngoài làm gã nhìn ra cửa sổ.

Một chiếc xe vừa đến. Cửa xe mở, một thằng cha tướng tá kềnh càng bước ra.

Ken đứng sững, hơi thở thoát ra hàm răng nghiến chặt thành một tiếng suỳ nhỏ.

Thêm một gã vạm vỡ nữa ra khỏi xe, hai gã băng qua lề tiến về phía cổng.

Cha mở cổng mặc đồ nâu, đội mũ nâu.

Ken nhận ngay ra y.

Đó là trung sĩ Donovan.

 

 

 




 


 

 

 

 

 

 

 

 

 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết