Ngoài cửa Thiên Đường (Kỳ 3/4)

Escorted to their lodgings

 

Final text passage and signature of Zhao Cangyun (right) and colophons of Hua Youwu (middle) and Yao Guanxiao (left)

 

Exit from the realm of immortals (right) and the solid stone wall (left)

 

Colophon by Song Yong

Tranh trích từ Along the Riverbank Chinese Paintings from the CC Wang Family Collection

Chuyện xưa kể, Lưu Thần, Nguyễn Triệu sống vào thời nhà Hán, nhân tiết Đoan Ngọ (mồng 5 tháng 5), vào núi hái thuốc, lạc lối, gặp được tiên nữ, kết duyên tiên tục. Đâu chừng vài tháng, hai chàng nhớ quê, muốn về thăm. Tiên nữ bảo đây là cõi tiên, về là không trở lại được nữa, nhưng không giữ được chân hai chàng. Về tới quê, cảnh xưa người cũ không còn nữa, hỏi ra thì đã 7 đời. Lưu Nguyễn ngậm ngùi tìm núi Thiên Thai thì tiên không còn thấy đâu.

Chuyện Từ Thức gặp tiên cũng tương tự. Nhà thơ Phạm Thiên Thư kể lại như sau:

 

người dong ngựa trắng nhuốm giang hà
vào Hội Hoa – ai nỡ buộc hoa
trao tấm áo chuộc nhành hương giáng
nhìn hương bay khuất núi mù sa

bấm tay còn mấy độ lá vàng
mà đem hình tướng nhốt mang mang
này mộng ảo trả về mộng ảo
khăn gói lên, treo ấn từ quan

vó ngựa qua cầu còn mây mù
khói phù hư dong nốt phù du
xốc xếch đeo túi thơ bầu rượu
cùng cỏ hoa chào vẫy xuân thu

khua mái chèo cuốn cả thiên thanh
thuyền chở xuân gỗ cùng đơm nhành
vỗ bầu rượu hát câu chuốc rượu
gạc chân mây nổi giữa dòng xanh


ngát lưng trời mấy ngọn núi cao
rừng đào hoa tuôn suối hoa đào
dấu hài biếc in lần cỏ biếc
theo làn hương thoảng xuống từ cao

đàn sáo bỗng dâng mờ ngạn liễu
mỗi dòng vương thơm quyện ánh sương
hai người đẹp thướt tha bước tới
khóe phù dung xõa tóc phù hương

đón chàng lên ngự gác Giao Quang
hiên pha lê điểm ngọc tô vàng
đây người cũ bên cành hoa trắng
ôi Giáng Hương từ hội Xuân sang

xưa chàng cởi áo chuộc Hương đi
đền áo chàng đây cõi lưu ly
Hương vẫn nép cành hoa đỉnh núi
đợi bướm trần hoa lệ mấy khi

bướm trần gian trong động hoa vàng
bướm thênh thang dạo cõi mang mang
thời gian mặc nước xanh về biển
động hoa riêng nợ thiếp duyên chàng

rồi ngày qua theo suối la đà
một đêm thu trăng rụng cành hoa
nơi thôn trúc thương cành lệ bưởi
hồn quê dâng ngược suối trời sa
này Hương ơi, cho bướm trở về
Hương còn hoa, bướm cũng còn quê
cho dẫu gì xanh xanh cỏ nội
khiến lòng ta sầu trắng cành lê

cả cõi đào hoa bỗng nhuộm sương
bỗng sa giọt biếc bỗng phai hường
quán chợ mây đà tan phiên họp
đời gió bay đâu dễ tầm hương

lọn tóc này xin kết làm xe
nhờ con loan con phụng đưa về
nợ có thế cũng đành biết thế
mong gì ai lãng đãng đường mê

chàng lên xe nàng tựa cội đào
sóng mắt buồn theo sóng liễu trao
hoa đã trôi hương còn đọng mãi
hạt nước về nhập thủy triều cao

xe phụng toan nổi một đám mây
kỷ vật ai còn đóa hoa gầy
đôi hài rách quen lần lối cũ
đường trở về biếc cỏ thơm cây

dừng nơi xóm cũ xóm hoang vu
đôi mái nhà tranh lòng núi thu
hỏi ai ai biết là ai nữa
mấy trăm năm mây nổi sương mù

con bướm trần sầu cất cánh bay
gửi đêm nay cho một quán say
cạn bầu rượu gặp bầu hư mộng
hình hài tan theo gợn gió mây.

(Ngày xưa Từ Thức)

 

Nhà văn Mỹ Micheal Crichton (tác giả Công viên kỷ Jura) chuyên viết truyện giả tưởng cũng kể một sự tích về không thời gian, truyện Timeline, đã được dựng thành phim. Chuyện kể một giáo sư khảo cổ mất tích khi đang khai quật ngôi giáo đường xưa ở Pháp. Ngờ rằng cha mình bị lạc trong cổ máy thời gian, con trai ông cùng vài người bạn dùng cổ máy này đi tìm và lạc vào thế kỷ 14, ở Pháp, nơi đang diễn ra cuộc chiến trăm năm giữa Anh và Pháp. Kết chuyện, nhân vật chính tìm thấy ý trung nhân, một tiểu thư người Pháp, ở lại đó, và sống trong cùng thời gian đó. Trở về thế kỷ 20, những người bạn anh ấy quay lại ngôi giáo đường xưa ở Pháp và tìm thấy một ngôi mộ cổ, trên ghi dòng chữ tưởng niệm cùng thời gian sinh và mất: Sinh 1971, Mất 1392.

Xin miễn bình luận.


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết