Có nhẽ trong thời khắc ẫy và khung cảnh ấy, Hưng đạo vương một mình chống lại tất cả thái độ cầu hoà của triều đình.
Lập luận của ông cho thấy sự sáng suốt và tầm nhìn chiến lược của một nhà quân sự tài ba:
“Quân Mông Cổ là những quân tàn bạo
…
Phỏng tha chi dân nước Việt Nam này
Chúng tìm cớ đánh Chiêm Thành mượn lối
Nước Chiêm Thành hỏi làm chi nên tội
Chẳng qua là lập mẹo để lừa nhau
…
Ta nào mắc? Còn ta đây nào mắc?”
Lý lẽ sắc bén cùng tinh thần ái quốc bừng bừng trong con người ông đã xốc dậy cả một triều đình đang rệu rã về tinh thần, cùn nhụt về ý chí:
“Các ngươi đây không mơ màng tỉnh giấc
Thì nguy cơ chờ đợi ở sau lưng
…
Hãy giằng mau những cách cung thật cứng
Hãy mài cho thật bén lưỡi gươm kia
Hãp hợp lại đừng rời rã phân chia
Hãy theo ta kéo quân lên mặt bắc
Quyết một hai đương đầu cùng quân giặc
Thề một lòng gìn giữ lấy giang sơn
Cùng địch quân thịt nát với xương tan!”
Bách quan nghe máu hùng như sôi nổi
Tay nắm gươm, mắt tròn soe, dữ dội.”
Không chỉ là nhà quân sự thiên tài, Hưng Đạo Vương còn là nhà chính trị lão luyện:
“Hưng Đạo Vương liếc thấy những mừng thầm
Nhưng còn mong cả nước cùng đồng tâm
Thì sức mạnh mới trông bề thủ thắng
Vương nghĩ đến những lão nhiêu đầu trắng
Râu phất phơ gậy trúc trong gia đình
…
Nếu được vua được triều đình tuyên triệu
Thì tuổi già thêm xiết bao vinh diệu?
Tấm thân già sẽ nặng nghĩa vua tôi
Cám ơn sâu sẽ chờ lúc phản hồi
Khuyên con cháu mau đền ơn nợ nước”
Và, lần đầu tiên dưới chế độ phong kiến, người ta thấy có một cuộc họp bàn việc nước giữa đức quân chủ cao vời với toàn dân mà đại diện là các bô lão, đức cao vọng trọng. Cuộc họp diễn ra ở điện Diên Hồng, dưới bàn tay đạo diễn của Hưng Đạo Vương. Từ đó, Diên Hồng trở thành một danh từ chung chỉ một cuộc hội nghị có đại biểu của toàn dân:
“Vương tâu vua xin lấy điện Diên Hồng
Dùng làm nơi hội họp cho thật đông
Các bô lão trong dân làng đủ mặt
Lấy ý nghĩa là non sông còn mãi
Kẻ làm dân có trách nhiệm dự phần
Vì giang sơn là của cả nhân dân
Không phải của giành riêng cho một họ
Nay quân thù đã đến ngay cửa ngõ
Dân muốn hàng hay dân muốn hưng binh?
Ý kiến dân là ý kiến triều đình
…
Thế là:
“Năm Giáp Thân, tháng chạp, cuối mùa đông
Trên đường cỏ có những đầu bạc trắng
Người quắc thước quen rãi rầu mưa nắng
Kẻ già nua gậy trúc chống lom khom
…
Họ ra đi với một trời mơ mộng
Là rồi đây được yết kiến long nhan
Được vào triều được dự yến vua ban
Sung sướng thay tuổi già, ôi! danh giá!”
Ở đây ta thấy ta thấy tác giả phân tích tâm lý thật sâu sắc. Khoan nghĩ đến chuyện bàn việc nước chốn triều ca. Hãy nghĩ đến vinh dự được giáp mặt rồng và dự yến tiệc vua ban cái đã!
Hãy xem không khí hội nghị Diên Hồng và kết quả:
“Điện Diên Hồng đủ văn võ trăm quan
Đủ đại diện của toàn quốc dân gian
Vua cảm động tả tình hình quân giặc
Đang hầm hè hò vang trên ải Bắc
…
Mặt bách quan sa sầm răng nghiến lại
Gậy lão niên rung rung hồn tê tái
_ Hỡi các ngươi! Muốn sống hãy nghe ta
… tất cả, cả dân gian toàn quốc
Phải một lòng, phải quyết liệt như nhau
…
Hỡi các ngươi! Ta trưng cầu ý kiến
Hỡi các ngươi: nên hòa hay nên chiến?
_ Nên chiến! Nên chiến! Chiến đến kỳ cùng!
Tiếng reo hò rung chuyển điện Diên Hồng
Triều đình và toàn dân là một. Bách quan và các bô lão đều đồng lòng. Nhà chính trị, nhà tâm lý, nhà quân sự Hưng Đạo Vương toàn thắng.
Vâ từ đây là cuộc trường kỳ kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng, đưa quân dân nhà Trần thành một đội quân duy nhất trên thế giới thời trung cổ thắng được đoàn quân bách chiến bách thắng của Mông Cổ.
Binh Thạnh, tháng Hai hai không hai mươi
Ng T Hải
-
Phúc Kiến, Mân việt, Quảng nam, họ Đỗ và... (Kỳ 1/14)< Trang trước
-
Vài ý nghĩ về Tập Trường Ca Ải Bắc (Kỳ 1/2)Trang sau >