Núi xanh, lá đỏ, lác đác xóm làng và mấy nhịp tiểu kiều. Cành đẹp như vẽ chắc là châu Âu hiếm thấy lắm.
Còn Jacques Prevert nhìn lá thu rơi rụng để than tiếc một tình yêu đã qua, bài thơ tình nổi tiếng nhất trong thi ca Pháp (Les Feuilles Mortes) :
Oh, je voudrais tant que tu te souviennes,
Des jours heureux quand nous étions amis,
Dans ce temps là, la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Tu vois je n'ai pas oublié.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi,
Et le vent du nord les emporte,
Dans la nuit froide de l'oubli.
Tu vois, je n'ai pas oublié,
La chanson que tu me chantais...
Bài thơ này đã được Joseph Kosma, nhạc sĩ người Hung gia lợi đang tị nạn thế chiến II tại Pháp, phổ nhạc vào năm 1946. ( Điều trùng hợp là hai bản nhạc tình buồn hay nhất lại do hai nhạc sĩ người Hung gia lợi phổ nhạc, bản kia là bài Chủ nhật buồn do Seress Rézso phổ nhạc từ bài thơ thất tình (!) của Jávos Lászlo. )
Lời bài hát trong nguyên tác gồm 2 phiên khúc và 1 điệp khúc
(1)
Oh! je voudrais tant que tu te souviennes
Des jours heureux où nous étions amis
En ce temps-là la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Tu vois, je n’ai pas oublié…
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Et le vent du nord les emporte
Dans la nuit froide de l’oubli.
Tu vois, je n’ai pas oublié
La chanson que tu me chantais.
Điệp khúc:
C’est une chanson qui nous ressemble
Toi, tu m’aimais et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble
Toi qui m’aimais, moi qui t’aimais
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
Tout doucement, sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis.
(2)
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Mais mon amour silencieux et fidèle
Sourit toujours et remercie la vie
Je t’aimais tant, tu étais si jolie,
Comment veux-tu que je t’oublie?
En ce temps-là, la vie était plus belle
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
Tu étais ma plus douce amie
Mais je n’ai que faire des regrets
Et la chanson que tu chantais
Toujours, toujours je l’entendrai!
Bài hát tiếng Pháp do Tino Rossi trình bày, chỉ hát phiên khúc 1 và điệp khúc, có cả tiếng huýt sáo ở phần mở đầu và kết thúc, đã trở thành hiện tượng ở Sài gòn những năm cuối 1940- đầu 1950. ( sẽ gởi kèm theo email nếu được )
Bản tiếng Anh do Johnny Mercer đặt lời vào năm 1947, chỉ đặt lời cho điệp khúc, nhưng nghe Andy Williams hát, tưởng như cả một trời thương nhớ, lũ lượt tràn về
The falling leaves drift by the window
The autumn leaves of red and gold
I see your lips, the summer kisses
The sun-burned hands I used to hold
Since you went away the days grow long
And soon I’ll hear old winter’s song
But I miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall.
(Tương ứng với 8 câu của điệp khúc trong nguyên tác:
C’est une chanson, qui nous ressemble
Toi tu m’aimais et je t’aimais
Nous vivions tous, les deux ensemble
Toi que m’aimais moi qui t’aimais
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
Tout doucement sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis)
Phạm Duy có đặt lời Việt cho bài này, tựa “Lá rụng”, nhưng không hay lắm và rất lạ lùng, một nhạc sĩ không mấy tiếng tăm, Nguyễn Tuấn Kiệt, viết lời Việt và đặt tựa là “Tình khúc mùa thu” thì đã gần như lột tả một cách thần tình mọi nỗi niềm của nguyên tác, (bài này do Xuân Phú hát, cũng sẽ gởi theo email):
“Lòng mong ước, thường đêm nhớ về kỷ niệm xưa
Ngày đôi lứa còn say đắm niềm vui hạnh phúc
Đời như thắm lòng tươi ngắm đẹp sáng thu nào
Và lá rơi vàng quấn quýt nhau lẽ nào quên
Nhìn chiếc lá buồn rơi xuống ngập kín lòng tôi
Còn đâu những kỷ niệm và luyến tiếc
Em biết chăng tình vấn vương tình vẫn hiện về
Khi gió lạnh lùng mỗi đêm về hát biệt ly
Cho lòng tôi khao khát khúc ca ngày xưa
Dù tình này đã phôi pha em này ơi
Xin cám ơn đời vẫn đẹp tươi mãi
Có nhớ không những lúc ta gần nhau
Và bài ca ấy
Vì tôi em hát mãi
Rằng vì yêu nhau
Chẳng rời xa nhau
Cuộc đời ngăn cách
Tình xưa nay đã mất
Nhẹ nhàng vì đâu
Trong tiếng vang nào
Đời như tiếng hồn nhiên
Tràn qua khắp chân
Vô tình trôi đi
Những dấu chân xưa
Dù đau đớn cố vui
Môi cười sẽ quen thôi
Tình ơi
Có nhớ chăng
Chỉ nguyện thôi
Tình như lá chờ đón
Một cơn gió đến
Rã rời chia ly
Để gió cuốn đi
Từng chiếc lá chết rơi
Trong vườn thoáng hương xưa
Ngẩn ngơ tiễn thu đi
Chỉ nguyện thôi
Ngẩn ngơ tiễn thu đi
Với lá rơi. “
Và chúng ta sẽ cùng ngẩn ngơ tiễn thu đi, với lá rơi .
Bình Thạnh, Mùa Thu tháng 8 2019
Ng T Hải
-
Đức Phật - Ông Tổ của phượt thủ Việt Nam< Trang trước
-
Mùa thu vàng (Kỳ 1/2)Trang sau >