Vuốt Râu Hùm Kỳ 6

VUỐT RÂU HÙM

Phần I

Chương II

4.

Đồng hồ tay của Ken chỉ đã quá hai mươi phút sau nửa đêm khi Fay và gã vào ba.

Fay nói”Làm một chầu rồi về.”

Ken gọi hai ly rượu.

Cô nhìn nhanh gã dưới riềm mi,

“Anh đâu có định bỏ rơi em nhỉ?”

Ken không do dự. Chuyện cũng đã hỏng rồi. Gã không có ý định quay về căn nhà cô đơn, trống trải.

Gã nói, “Em nói anh đổi ý đi. Anh đổi rồi đấy.”

Cô tì người vào gã.

“Buster, nói em nghe. Đây có phải lần đầu anh đi trật đường ray?”

Gã tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Em muốn nói gì?”

“Em cá anh đã có vợ, em cá vợ anh đi vắng. Đúng không?”

“Anh tệ vậy sao?” gã bực vì cô đọc được trong đầu gã dễ vậy.

Cô vỗ tay gã.

“Ta về nhà thôi. Em không nên nói thế. Nhưng Buster, anh quan tâm đến em. Em đã có một tối đẹp với anh. Anh là sự thay đổi tươi mới. Em chỉ muốn biết rõ là anh thuộc về ai đó. Nếu không, em sẽ cố giữ anh cho riêng em.”

Ken đỏ mặt.

Gã nói, “Anh đã thuộc về một người rồi.”

Fay nhún vai, mỉm cười.

Cô lướt tay qua người gã, “Tất cả người tốt đều làm thế. Ta đi thôi.”

Sam Darcy đứng trong hành lang khi Ken cầm mũ.

Ông ta nói nhỏ với Fay, “Về sớm vậy, cưng?”

“Em thấy trễ rồi, Sam à. Mai gặp nhé.”

“Được thôi.”

Joe mở cửa, tránh sang bên.

“Chúc ngủ ngon, cô Carson.”

“Ngủ ngon, Joe.”

Họ bước vào đêm nóng, yên tĩnh.

Fay nói, nắm lấy tay Ken,

“Nóng như cái lò, nhỉ?”

Họ xuôi theo hẽm ra đường lớn và chờ taxi.

“Ta đi bộ một lát.” Fay nói, lấy gói thuốc lá trong xách ra. Cô đưa cho Ken một điếu. Họ đốt thuốc.

Ken liếc qua đường khi thấy có người đàn ông đi ra từ hẽm đối diện. Hắn liếc gã rồi bước vội tránh ánh đèn đường đi vào bóng tối: hắn cao, gầy, tóc vàng, không đội mũ, trẻ và khá đẹp trai.

Lúc ấy Ken không nghĩ gì nhưng về sau gã nhớ lại người này.

Chiếc taxi hiện ra ở góc đường , Fay vẫy tay.

Họ đứng bên cạnh bóng chiếc taxi, Fay tựa vào gã, nắm tay và ngã đầu trên vai.

Gã nghĩ, thật tuyệt. Gã cảm thấy như đã quen cô gái này nhiều năm.

Gã thấy dễ chịu và gã biết phải rất nỗ lực để cưỡng lại ý muốn gặp cô lần nữa.

Gã hỏi, “Em ở trong cái chuồng ấy bao lâu rồi?”

Cô liếc gã, “Chừng một năm. Nhưng mà Buster cưng ơi, đừng cố cải tạo em làm gì. Trò ấy xưa lắm rồi. Em mệt với mấy cha cứ bảo em hãy làm người tốt.”

“Anh cũng cho là em mệt vì những chuyện như thế. Anh nghĩ em đã từng thành công một việc gì rồi. Em nhảy giỏi. Không phải là có chuyện gì sao?”

“Có lẽ, nhưng em không muốn quay lại nghề nhảy. Không có người hợp tác ưng ý thì không vui. Anh làm nghề gì, Buster?”

Gã thấy nói cho cô biết thì rất nguy. Trong thành phố chỉ có ba nhà băng. Tìm ra gã ở đó không khó chút nào. Gã biết nhiều người đã bị tống tiền khi cho biết nghề nghiệp của mình.

Gã dè đặt, “Anh làm ở văn phòng.”

Cô nhìn gã cười, đập tay.

“Đừng có sợ mà. Em đã bảo anh rồi: em hoàn toàn vô hại”. Cô nhích ra để nhìn thẳng mặt gã, “Buster, tối nay anh đã rất liều đấy. Anh có nhận ra không?”

Gã vười vẻ lúng túng,

“Ô, anh không…”

“Nhưng anh đã. Anh có hôn nhân hạnh phúc. Anh có công việc tốt. Bất thình lình, anh điện thoại cho một cô gái mà anh không biết gì, chưa hề gặp, rồi mù quáng hẹn hò với cô ta. Anh có thể chọn bất kỳ cô  ả nào trong khu phố em ở. Bất kỳ cô ả nào cũng có thể nghiền nát anh, anh sẽ phải rất vất vả xua họ đi.”

“Đâu có tệ thế. Bạn anh giới thiệu em cho anh mà.”

Cô nghiêm giọng nói, “Y chẳng phải là bạn. Mấy lão bạn già của em có nói thế này, áp dụng được cho anh. Khi nào định làm chuyện gì liều lĩnh, hắn bảo hãy nhìn chân tôi. Hắn sẽ nói, ‘Cẩn thận đấy, không chừng mày đang vuốt râu hùm đấy.’ Em không bao giờ quên câu nói ấy. Buster, anh cũng đừng quên. Sau đêm nay, anh sẽ quên hẳn em đi. Nếu thấy vương vấn, cũng đừng gọi em. Em sẽ không gặp đâu.” Cô cằm tay gã, bóp chặt, “Em không thích anh vì em mà bị rắc rồi.”

Ken cảm động,

“Em là cô gái vui tươi: em không nên ở đây.”

Cô lắc đầu,

“Em cũng ước vậy. Buster này, trong anh có cái gì đó làm em thấy mềm lòng.” Cô mỉm vười, “ Ta chải tóc cho nhau đi. Thôi, đến rồi.”

Ken trả tiền taxi, họ lên cầu thang, mở cửa trước. Rồi lên tầng chóp.

Có lẽ vì cô đã nhấn mạnh mối nguy gã đang dấn thân vào; gã biết có cái gì đó, nhưng gã đã bỏ qua cái gì đó vì nó dễ làm gã bỏ qua, và, khi đang leo cầu thang, gã bỗng nhận ra. Đáng ra gã phải bỏ cô lại ở căn hộ của cô và đi taxi về nhà mình. Gã đã có một đêm đủ đầy. Không có lý gì để tiếp tục đi hoang nữa.

Cô đã nói, vuốt râu hùm. Con hổ bỗng tỉnh giấc thì sao?”

Nhưng mặc kệ cảm giác khó chịu, gã tiếp tục leo cầu thang với cô lên đến bậc chờ thứ tư.

Trong khi đang leo mấy bậc cuối, thì đối diện, là con chó Bắc kinh nâu vàng, cặp mắt lồi vằn máu lạnh lẽo nhìn họ, rồi nó đột nhiên sủa ăng ẳng làm tim Ken đập hụt một nhịp.

Cứ như đó là dấu hiệu, cánh cửa tầng bốn mở thật nhanh, Raphael Sweeting xuất hiện.

Hắn mặc cái áo ngủ bằng lụa sờn rách, quần pyjama đen. Dán trên môi dưới là điếu thuốc chưa đốt.

Hắn nghiêm giọng, “Leo, tao xấu hổ với mày”. Hắn tặng cho Ken cái cười tinh quái, thông cảm Ken từng biết, “Anh bạn nhỏ này tưởng mình là chó giữ nhà. Em bé tham quá, anh thấy không?”

Hắn cúi xuống nhấc con chó lên.

Ken và Fay đều không nói gì. Họ đi tiếp, biết là Sweeting đang nhìn sau lưng, vẻ tò mò quá đáng của hắn làm lưng họ nóng ran.

Ken toát mồ hôi. Thằng cha bé nhỏ, mập và nhớp nhúa này có vẻ đe dọa và đáng sợ. Gã không hiểu cảm giác này, nhưng nó có đó.

Fay nói khi mở cửa, “ Thằng thám tử dơ bẩn. Cứ lởn vởn khi người ta không cần. Nhưng mà hắn vô hại.”

Ken ngờ lắm, nhưng không nói gì. Nhẹ cả người khi vào trong căn hộ và đóng cửa lại.

Gã ném mũ lên ghế, đến chỗ lò sưởi, thấy ngượng nghịu.

Fay đến gần, ôm lấy gã.

Gã do dự khi hôn cô. Cô nhắm mắt tựa vào người gã, và gã bỗng ước sao cô đừng làm vậy.

Cô rời gã ra, cười.

Cô nói, “hai giây nữa em quay lại. Cứ làm rượu uống, pha dùm em một ly.”

Cô vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Ken đốt thuốc, đến tủ rượu. Giờ gã mới thấy chắc rằng lẽ ra gã không nên lên căn hộ này. Gã không biết tại sao, nhưng tối nay với gã coi như đã hết. Gã cảm thấy xấu hổ. Gã nghĩ đến Ann. Đó là mặc cảm không chung thủy, không tha thứ được. Nếu Ann mà biết, gã không bao giờ dám nhìn mặt cô nữa.

Gã rót đầy ly, nốc cạn một nửa.

Gã tự nhủ khi bước chậm quanh phòng, ly rượu trong tay, điều cần làm bây giờ là về nhà ngay.

Gã nhìn đồng hồ trên bệ lò sưởi. Một giờ kém mười lăm.

Gã quyết định, mình nên về nhà, và thấy phấn khởi vì đã hy sinh làm điều mà hầu hết đàn ông không làm nổi, gã ngồi xuống , chờ đợi.

Một loạt tiếng sấm ì ầm làm gã ngạc nhiên.

Từ căn hộ của Fay đến chỗ đậu xe chỉ là cuốc đi bộ ngắn. Gã mong cô nhanh lên. Gã không muốn bị ướt.

Một tia chớp loé lên qua màn cửa trắng ngoài cửa sổ. Rồi sấm chớp ầm ầm trên trời.

Gã đứng lên, vén màn sang bên, nhìn xuống đường.

Dưới ánh đèn đường, gã thấy lề đường đã đẫm nước mưa. Những tia chớp ngoằn ngoèo trên mái nhà và sấm lại nổ vang.

Gã gọi và nhích vào trong, “Fay, xong chưa?”

Không có tiếng trả lời, và nghĩ cô đã vào phòng ngủ, gã lại ra cửa sổ.

Trời vẫn đang mưa, lề đường lấp loáng dưới ánh đèn. Mưa làm ướt đẫm cửa sổ, làm gã không thấy gì.

Gã nhủ thầm, không đi bộ dưới trời mưa được. Phải chờ tạnh một chút, và quyết định không ở lại đêm nay với Fay yếu dần.

Gã nghĩ khi nghiền tắt điếu thuốc, hư thì lỡ hư rồi. Cô ta mong mình ở lại. Cô ta hẳn không vui khi mình không ở. Với lại, ở lại đây an toàn hơn khi về trễ. Bà Fielding, hàng xóm kế bên, sẽ nghe tiếng xe và sẽ thắc mắc. Chắc chắn khi Ann về, bà ta sẽ kể với nàng là mình về rất khuya.

Gã nốc cạn ly, lại tủ rượu làm thêm ly nữa.

Gã nghĩ, nhìn phòng ngủ, cô ta đang phí thời gian.

Gã gọi, “Nhanh lên Fay ơi. Làm gì thế?”

Yên lặng làm gã sững sờ. Gã nghĩ, cô ta làm gì lâu thế. Đã hơn mười phút rồi.

Gã lắng nghe. Không nghe gì hết ngoại trừ tiếng đồng hồ gõ tích tắc đều đặn trên bệ lò sưởi và tiếng mưa đập vào cửa sổ.

Bỗng đèn trong phòng tắt phụt, du gã vào bóng tối nóng nực.

Gã hơi sững người, rồi nhận ra có một cầu chì bị nổ. Gã lần mò lại bàn và đặt ly xuống.

Gã cao giọng, “Fay, hộp cầu chì chỗ nào. Anh sửa cho.”

Gã tưởng nghe tiếng cửa rít như có ai lén mở.

Gã hỏi, “Có đèn pin không?”

Yên lặng làm gã lạnh xương sống.

“Fay. Có nghe không?”

Vẫn không nghe gì nhưng gã chắc có người trong phòng. Gã mò túi tìm bật lửa. Có tiếng kèn kẹt bên cạnh.

Đột nhiên gã thấy sợ, vội lùi lại, va vào bàn. Gã nghe tiếng rượu chảy xuống sàn nhà.

Gã hỏi, giọng khản đặc, “Fay, em đùa đấy à?”

Gã nghe rõ tiếng chân, rồi cái ghế di động. Tóc gáy gã dựng đứng lên.

Gã lấy bật lửa, nhưng run tay đến nỗi bật lửa rơi xuống sàn nhà.

Lúc cúi xuống nhặt, gã nghe tiếng vặn khóa trái, rồi lại tiếng cửa rít.

Gã trông ra cửa trước, cố nhìn xuyên bóng tối, Gã không thấy gì hết.

Tiếng cửa trước sập, làm gã giật mình, nghe rõ tiếng bước chân chạy xuống cầu thang.

“Fay !”

Gã đã rất cảnh giác.

Gã mò được bật lửa và bật nắp.

Chỉ là ngọn lửa nhỏ nhưng đủ cho gã thấy phòng trống trơn.

Có phải Fay vừa ra khỏi nhà hay có kẻ đột nhập?”
“Fay ?”

Sự yên lặng kỳ lạ, kinh sợ làm gã hoảng hốt.

Lấy tay che ngọn lửa, gã lần dò đến phòng ngủ.

“Em có đấy không, Fay?”

Gã đưa cao bật lửa trên đầu. Ánh sáng mờ dần đi. Nó sẽ tắt tức thì.

Gã bước tới, nhìn vào căn phòng tối đen. Gã nhìn phía giường. Cái gã thấy làm gã nín thở.

Fay nằm ngang trên giường, tay để trên đầu. Một dòng máu chảy qua xương quai xanh, đọng vũng trên sàn.

Gã đứng bất động, nhìn cô, không nhúc nhích nổi.

Ngọn lửa trên hộp quẹt vụt tắt.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết