TAJ MAHAL

TAJ MAHAL

 

Taj Mahal, chiếc Vương Miện

Ta trao cho em, lần cuối

Để ghi dấu cuộc tình, với em

Hai mươi năm, nay đã ngàn năm

Và vạn năm và mãi còn bất diệt

 

Taj Mahal, chiếc mạng tinh khôi

Ta tặng em, lần cuối

Để ngọc trắng là em, vĩnh viễn trên ngôi

Ngời ngời trong nắng sáng

Bãng lãng dưới ráng chiều

Soi đời ta bóng tối

Ngập vàng ta dưới nguyệt nhé em ơi !

 

Ta tặng em chiếc gương soi

Vĩnh viễn chẳng bao giờ hoen ố

Vì nước trời luôn sáng mãi

Và tùng xanh luôn biếc mãi

Để từ xa, ta bước lại

Bàng hoàng, nuối tiếc

Dáng hình em chỉ còn là…

Dáng hình em chỉ còn là… sóng trải bóng lung linh

 

Từng sáng sương mơ

Từng chiều giông bão

Mưa tháng ngày, xin nước chẳng thôi rơi

Như hồ lệ đêm ngày, ta chẳng mãi thôi vơi

Từ đáy hồ, mơ thấy lại

Em hư ảo muôn đời chẳng trốn bước chân đi

 

Đây dòng sông Yamuna

Nước từ ấy anh đã tạc

Vượng miện cho em, trái tim của anh, xin em đừng để lạc

Để muôn đời ta không mất dấu

Để mỗi ngày bên sông ta u sầu, không thôi ngắm

Em giữa trời thả từng lời mây ngọc

Như từng đêm quá đỗi ngọc ngà,

Em vợi vời nữ thần, nhẹ ngã xuống bên ta

 

Giấc mộng đi qua…

Và cát xa, bên kia bờ cát xa , ta bước qua

Thuyền nhỏ, Lạc đà, đưa người đi khuất nẻo

Chỉ còn ta, vì sao xa lạ, nhạt nhòa, rã rơi từng hạt

Cát là ta, khô lạnh quá một trời…

Cát là ta, sa mạc quá một đời… cát lạnh mãi thân ta.

 

TK 2018

 

Agra xa phía sau

 

Pháo đài Agra

 

 Taj Mahal from Agra


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết