Phần II
Chương II
1.
Suốt ba năm qua, Sean O’ Brien là xếp guồng máy chính trị bí mật đứng sau chính quyền hiện thời. Y nắm quyền tùy lúc khi nào hội đang không được khởi sắc, và nhờ nguồn tài chánh khổng lồ, y đã truyền sức sống mới cho nó.
Ed Fabian, một chính trị gia ù lỳ, mập mạp, tốt tính là lãnh đạo hội khi gia tài triệu phú của O’ Brien gia nhập sân khấu. Ông nhận ủng hộ tài chánh của O’ Brien mà không hề thắc mắc tiền từ đâu đến hay cuối cùng phải trả lại cái gì.
Điều mà O’ Brien nằng nặc đòi là tuyệt đối không để lộ tên tuổi có làm Fabien nghi ngờ, nhưng Fabien không đủ tiền để hội sống mà cũng không đủ can đảm để tò mò.
Fabien thấy mình chỉ là con bù nhìn, nhưng ông đã già, đã mất sức chiến đấu. Chừng nào còn tiền để điều hành hội, ông còn bằng lòng nhận lệnh của O’ Brien.
Ông sẽ giật nảy mình nếu biết tiền triệu O’ Brien kiếm được là từ buôn thuốc phiện quốc tế quy mô rất lớn. Tổ chức buôn thuốc phiện của hắn sau cùng bị đập tan. Hắn luôn tin vào việc làm nhà lãnh đạo vô hình vô ảnh, và dù những người làm việc cho hắn đang ngồi tù dài hạn ở Pháp, hắn đã thu xếp trốn ra khỏi Pháp, mang gia tài tiền triệu đi theo.
Hắn đến Thành phố Flint, California, nghỉ ngơi và hưởng số tiền kiếm được. Chẳng mấy chốc, hắn thấy mệt vì không hoạt động, quyết định đi theo chính trị. Hắn xem xét tổ chức chính trị trong thành phố, chọn hội của Fabian, từ địa vị nhỏ nhất, dần thâm nhập và nắm quyền kiểm soát.
Dù rất cẩn thận biến mình thành vô hình trong các giao dịch thuốc phiện, hắn không thể tránh tiếp xúc với vài mối mang, và một trong số này, đang thụ bản án hai mươi năm, đã khai ra.
Cảnh sát, từ tên này, đã nắm được vài mô tả mơ hồ về O’ Brien, hắn biết cảnh sát vẫn đang săn lùng O’Brien. Công luận, bất kỳ hình thức nào, đều nguy hiểm. Một tấm hình chụp tình cờ, trong tờ báo địa phương, một nhân viên mẫn cán nào đó của Cục chống ma túy nhìn thấy, và O’Brien sẽ thấy bản án hai mươi năm treo quanh cổ.
Nhưng sau ba năm yên ổn, hắn thấy không cần lo lắng quá mức về vị trí của mình. Hắn luôn tránh ánh đèn sân khấu, luôn sống lặng lẽ và không giao tiếp với mọi người.
Hắn vui vì kiểm soát được mọi hoạt động của thành phố nhộn nhịp này, biết rằng cử tri không hề biết hắn giật dây và phần nào đó điều khiển cuộc sống của họ.
Hắn có một nhà nghỉ lớn, xa hoa, ba mẫu vườn đầy hoa tô điểm, nằm dọc sông. Tường cao che kín khu đất, ai đi ngang có tò mò cũng không nhìn thấy gì.
Phải mất hai mươi phút Ủy viên Cảnh sát Howard mới lái xe đến được nhà nghỉ. Trong khi chạy dọc con đường lộng gió, hai bên là những hàng thược dược màu sắc tươi vui, ông thấy cả một tiểu đội thợ làm vườn người Trung hoa đang chăm khu vườn rộng lớn xinh đẹp.
Nhưng sáng nay Howard đâu chú tâm tới vườn tược. Ông ta biết gọi điện thoại cho O’Brien là không khôn ngoan. Ngờ rằng có gì mờ ám trong cách O’Brien kiếm tiền, Howard cẩn thận không để tên mình dính dáng gì đến O’Brien, và nếu có gặp, ông cũng kiếm cớ để các hội viên khác cũng có mặt. Nhưng sáng nay, ông phải nói chuyện riêng với O’Brien, và ông biết còn nguy hiểm hơn nếu nói chuyện qua đường dây điện thoại mở.
Ông đánh xe lên lối vào, ra khỏi xe, đi vội qua cổng lớn, rung chuông.
Người của O’Brien, Sullivan, một tay đấm đồ sộ từng đoạt giải, áo trắng quần đen, mở cửa. Mắt Sullivan ánh vẻ ngạc nhiên khi thấy Sullivan.
Howard hỏi, “Ông O’Brien có nhà không?”
Sullivan nói và tránh sang bên, “Chắc rồi. Nhưng ông ấy đang bận.”
Khi Howard đi vào sảnh, ông nghe tiếng hát ờ đâu trong nhà, ông nghĩ ngay O’ Brien đang mở radio. Giọng nữ cao trong vút rất tuyệt. Ngay Howard, không thích âm nhạc mấy, cũng nhận ra chất giọng này không tầm thường.
“Bảo ông ấy chuyện rất quan trọng.”
Sullivan nói, “Xếp tự nói thì hay hơn. Kẻo đời tôi đi đứt”. Hắn phẩy tay chỉ phòng khách chính. “Cứ lên đi rồi tự xoay sở.”
Howard bước nhanh theo con đường, ngừng ở cánh cửa mở, trước phòng khách.
O’Brien đang ngồi ngã đầu trên ghế bành, tay gập trước ngực, mắt khép.
Bên cây đàn dương cầm khổng lồ cạnh những khuôn cửa sổ là một cô gái cao ráo, yểu điệu. Cô đẹp lạ thường: tóc vàng , mắt to màu xanh lá; khuôn mũi rất đẹp, gò má cao, miệng to, đa tình. Cô mặc áo lụa cashmere trắng, quần jean xanh trắng.
Cô đang ngân nga khúc nhạc aria mà Howard nghe quen quen. Giọng mượt như kem và đầy màu sắc. (aria: khúc đơn ca trong thể loại nhạc kịch Opera)
Ông đứng bất động ngắm cô, thấy tim đập nhanh. Cho tới giờ ông vẫn cho Gloria là cô gái đẹp nhất thành phố, nhưng ông phải thừa nhận cô gái này đã đánh bại Gloria. Dáng cô rất gợi cảm. Howard thấy ghen tị với O’Brien.
Cô lên tông không chút khó khăn và khi cô đang lên một nốt cao, mắt họ gặp nhau. Giọng cô dài ra, ngón tay trượt trên phím đàn.
O’Brien mở mắt, nhíu mày.
“Cái quái gì vậy…?” Y nhìn cô trước, rồi theo hướng đôi mắt ngạc nhiên của cô, đến lượt mình, y nhìn đến Howard.
“Xin lỗi đã làm gián đoạn.” Ông bước vào phòng, “ Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
O’Brien đứng dậy. Y không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn Howard, dù ông biết y rất ngạc nhiên.
Y bước lại bắt tay, “ Ông không nên xuất hiện khi cô ấy chưa diễn xong. Không sao, âm nhạc đâu phải điểm mạnh của ông, nhỉ? Ông Ủy viên. Tôi muốn ông gặp cô Dorman, vợ tương lai của tôi.”
Cô gái đừng lên bước đến. Cánh môi to, dày hé ra thành một nụ cười, nhưng mắt đầy vẻ cảnh giác. Howard có cảm giác lạ lùng là cô ta sợ ông.
Ông ngạc nhiên, lập lại, “Vợ tương lai. Ô, tôi không biết. Xin chúc mừng”. Ông nắm bàn tay gầy, lạnh ngắt của cô khi cười với O’Brien, “Tốt quá. Tôi đang thắc mắc bộ ông định ở độc thân suốt đời sao”.
O’Brien vòng tay ôm ngang hông cô gái, “Tôi không vội. Cô ấy đáng để chờ. Gilda, đây là ông Ủy viên cảnh sát Howard. Ông ấy là nhân vật rất quan trọng, tôi muốn hai người là bạn tốt.”
Gilda nói, “Sean, anh biết mà, tất cả bạn anh cũng là bạn em.”
O’Brien cười.
“Nghe hay lắm, nhưng em đừng phỉnh anh. Anh đã thấy cách em nhìn vài người gọi là bạn anh rồi. Dù sao, hãy tử tế với người này. Anh thích ông ấy. Rồi nhìn Howard, “Ông Ủy viên, làm một ly chứ?”
Howard liếc Gilda rồi O’Brien, “À… có chút việc.”
O’Brien nói và nhún vai, “Ông lại làm cô ấy sắp yêu ông rồi. Nghe chưa, cưng? Công chuyện…”
Gilda nói, lách ra khỏi tay O’Brien, “Chắc em phải lặn thôi. Sean, đừng lâu quá đấy.”
Cô liếc nhìn Howard vẻ dò hỏi và cười với ông. Rồi cô ra khỏi phòng.
Howard đưa mắt nhìn theo cô và lại thấy mạch máu mình đập nhanh.
“Trẻ con, phải không?” O’Brien nói, không bỏ qua thứ gì. O’Brien biết nhược điểm của Howard về thiếu nữ trẻ đẹp. “Mà giọng thì quá tuyệt”. Y lại tủ rượu, pha hai ly chân cao. “Tin hay không thì tùy. Tôi tìm được cô ta trong câu lạc bộ hát nhạc swing. Vừa nghe chất giọng, tôi liền thuyết phục cô hãy theo đuổi công việc quan trọng hơn. Cô đang theo dòng nhạc Mozart. Francelli đã nghe cô hát, ông ta điên đảo. Ông ta nói cô sẽ có mặt ở Met trong hai năm nữa.” (Met: viết tắt của Metropolitan Opera, sân khấu kịch Opera lớn nhất thế giới ở New York)
Howard cầm ly O’Brien vừa đưa, ngồi xuống.
Ông nhìn O’Brien.
Ông nghĩ, con quỷ đẹp trai. Hắn chắc chưa quá bốn mươi. Hắn đáng giá mười triệu mà đúng ra chỉ một xu.
O’Brien da sẫm, đẹp như diễn viên. Lông mày cong lên và bộ ria như vẽ bằng bút chì làm hắn có vẻ dữ dội.
Y ngồi lên tay ghế vịn, chân đong đưa, hỏi, “Cái gì cắn ông vậy, ông Ủy viên?”
Howard hỏi, “Biết gì về nhà số 25 đại lộ Lessington không?”
O’Brien nhướng mày bên phải, “Sao?”
“Tôi nghe nói ông sở hữu chỗ ấy”.
“Vậy thì sao nào?”
“Tối qua có một cô gái gọi bị giết ở đó, bốn căn hộ đều có gái gọi ở.”
O’Brien uống một hơi, để ly xuống, đốt thuốc. Mặt y vô cảm, nhưng Howard hiểu rõ đầu óc y đang làm việc thật nhanh.
Rồi y nói, “Ông không có gì phải lo.”
“Tôi phải lo. Cô ta là ai vậy?”
“Cô ta xưng tên là Fay Carson.”
Mặt O’Brien vẫn vô hồn, nhưng mắt y nhíu lại, và thế là đủ để Howard biết rằng thông tin này làm y sốc.
“Báo chí biết chưa?”
Howard lắc đầu.
“Ta sẽ thông tin cho họ trong chừng một giờ nữa. Tôi cho là nên nói với ông trước. Không chừng sẽ có chuyện.”
“Làm sao ông biết nhà này của tôi?”
Như vậy là y không phủ nhận. Tim ông chìm xuống. Ông hy vọng Motley không nghe gì.
“ Motley bảo tôi.”
“Thằng ngốc ấy nói nhiều quá.” O’Brien chà cằm, nhìn tấm thảm.
Howard nhẹ nhàng hỏi, “Từ quyền sở hữu có lần ra được ông không?”
“Có thể. Luật sư của tôi mua. Nhưng nếu có ai đào bới thì có thể lần tới tôi. Để tôi nghĩ xem.”
Howard nốc một hơi dài. Ông thấy cần đến rượu. Từ lâu ông đã có cảm giác bất an về sự mờ ám của O’Brien. Y hiện ra từ chỗ vô hình, chưa ai từng nghe nói đến y, và y có tiền triệu. Và giờ y bình thản thừa nhận sở hữu nhà chứa gái gọi.
Howard hỏi, “Ông có biết mấy cô gái này là gì không?”
O’Brien nhíu mày.
“Dĩ nhiên. Bọn chúng phải có chỗ sống chứ, hơn nữa chúng trả tiền hậu hĩnh.” Y đừng lên lại chỗ điện thoại, quay số. Chờ một lát, y nói, “Tux có đó không? Y chờ, rồi tiếp, “Tux hả? Có việc cho mày đây, làm cho nhanh. Đến ngay số 25 đại lộ Lessington, hốt sạch bọn gái ở đó đi. Đưa hết ra ngoài. Có bốn đứa. Đưa bốn người khác vào căn hộ của chúng. Tao không quan tâm chúng ra sao miễn là trông ra vẻ con nhà: bà cô già càng tốt. Vài đứa nên có bà con đáng kính. Tao muốn việc này làm trong hai giờ. Hiểu chưa?” Y buông ống nghe xuống, lại chỗ ngồi.”Phải rồi, cần quan tâm đến việc này. Khi nào bọn diều hâu báo chí của ông đến, chúng sẽ thấy nhà này đáng kính thế nào. Chúng sẽ phải bỏ mũ, chùi giày mới dám vào.”
Howard lo âu nhìn y. Có vẻ quá dễ, quá gian lận. Ông từ tốn nói, “ Tôi nhẹ cả người. May là tôi không phải làm như vậy.”
O’Brien rùn vai.
“Tôi chắc ông còn phảỉ lo việc khác. Tôi rất không ưa rắc rối.”
Y với lấy điếu xì gà, ném cho Howard một điếu và mồi lửa, “Rồi, giờ cho tôi biết cô gái ấy. Ai giết ả?”
“Chúng tôi không biết. Kẻ sát nhân không để lại dấu vết. Cô ta bị đâm bằng cây nạy đá từ phía trước, không ai nghe cô la cả.”
“Ông nói tối qua hả? Sấm chớp ì ầm cả đêm. Ai mà nghe được dù cô ta có la?”
Howard quên mất cơn bão, giận dữ cắn môi.
“Đúng rồi. Có thể không ai nghe được.”
“Ai phụ trách điều tra?”
“Donovan, nhưng tôi có cho Adams ở bên. Donovan có bản mô tả một gã có thể đã làm việc này.”
O’Brien đứng lên đi lại tủ rượu. Howard lờ mờ cảm thấy O’Brien bỗng trở nên căng thẳng.
“Mô tả ra sao?”
“Không nhiều: trẻ, chừng ba mươi ba, cao, da sẫm, đẹp trai, mặc đồ xám nhạt, mũ cùng màu.”
O’Brien nói, mang hai ly rượu đến bàn, “Hưừm, vậy mà không giúp gì nhiều sao?”
Howard nói, cầm ly, “Còn hơn là không có gì. Vụ kiểu này thường là khó. Luôn là không có nguyên do.”
O’Brien lại ngồi xuống.
“Chuyện này có cớ cho Burt than vãn rắc rối nữa. Ông nói chuyện với Fabian chưa?”
“Chưa. Dù sao thì ông ta đâu thể làm gì. Việc đẩy cho tôi rồi. Tôi mà tìm ra tên sát nhân thiệt nhanh, là chúng ta ổn. Cái làm tôi lo là có tin đồn nhà ấy chứa gái gọi.”
O’Brien cười.
“Xong. Tôi sẽ lo việc ấy cho ông. Thế là ông đỡ lo nhé.”
Howard nói, vẫn bứt rứt, “Ông còn nhà chứa gái gọi nào trong thành phố không?”
O’Brien tỉnh rụi, “Không chừng có. Tôi sở hữu nhiều tài sản mà. Không chừng có.”
“Tôi nghĩ Burt biết ông đấy. Thật tệ cho ta nếu như ông ấy tìm thấy mấy nhà chứa gái gọi của ông.”
O’Brien vừa nói vừa cười, “Cám ơn đã nhắc nhở. Tôi với ông đều biết rõ tình hình.” Y đứng dậy, “Thế nhé, ông Ủy viên. Tôi không muốn tiễn ông đi vội, nhưng sáng nay tôi có khối việc. Giữ liên lạc với tôi. Tôi muốn có tất cả báo cáo liên quan đến vụ này. Thật nhanh đấy. Cho người mang đến cho tôi ngay khi đánh máy xong. Được không?”
Howard lưỡng lự,
“Tôi nghĩ báo cáo của chúng tôi không nên ra khỏi bộ chỉ huy: điều đó trái với nguyên tắc. Tôi thông tin riêng cho ông có được không?”
Ánh mắt O’Brien sắc lại dù miệng y vẫn cười, y nói nhẹ nhàng.
“Tôi muốn có báo cáo, ông Ủy viên.”
Howard phẩy nhẹ tay.
“Được thôi. Tôi sẽ thu xếp cho ông có sớm.”
“Cám ơn. Ông nên có vài lời với Fabian. Báo cho ông ta biết là Burt sẽ rán làm cái gì đó. Sẽ không có chuyện nếu ông tìm được tên sát nhân nhanh. Cho cô gái diễn kịch với báo chí. Cô ta có thể là chiêu đãi viên trong câu lạc bộ.”
“Được.”
Howard cùng đi với O’Brien ra cửa. O’Brien hỏi khi mở cửa, “Donovan có hợp với vụ này không?”
“Adams cũng đang làm việc nữa.”
“À, phải. Adams… Hắn là tay cớm thông minh. Vậy thôi, ông Ủy viên. Cám ơn đã ghé. Nhớ cho tôi báo cáo.”
O’Brien đứng ở cửa, nhìn Howard lái xe đi. Rồi y từ từ đóng cửa, đứng lặng người, mặt đăm chiêu.
Gilda, nấp sau cánh cửa phòng làm việc của O’Brien, cảm thấy vẻ lo sợ thoáng qua khoé miệng đanh, xấu xí của O’Brien.
2.
Thám tử Dave Duncan dán điếu thuốc lên môi dưới, quẹt diêm khum tay che lửa mồi thuốc.
Anh nhìn Trung sĩ Donovan ngồi trên bàn đang ăn nốt miếng săng uýt thịt muối, cái hàm to tướng chuyển động chậm chạp khi nhai, vẻ tư lự làm mặt tối sầm.
Duncan là thám tử hạng ba từ lâu. Đã hết hy vọng được thăng chức, nhưng giờ lại được giao nhiệm vụ làm việc với Donovan, anh hy vọng trở lại. Không phải Donovan được đánh giá cao, nhưng trong một vụ án sát nhân, người ta sẽ có cơ may nếu biết sử dụng cái đầu.
Duncan nói, “Lão già ấy thề lão có giữ cuốn sổ đăng ký, lão thề có vào sổ tất cả xe đậu trong bãi tối qua, nhưng sổ thì mất rồi.”
Donovan ợ một tiếng, cầm ly cà phê và chộp điếu thuốc. Y nói, “Nó không thể đứng lên, đi lăng quăng đâu đó. Nó phải ở chỗ nào chứ.”
Duncan nói, “Thằng cha mặc đồ xám có thể cầm nó rồi. Hắn có vào chòi, nói chuyện với ông già. Chắc hắn cầm đi rồi, vì biết số xe hắn có ghi trong sổ.”
Donovan gật đầu.
“Phải. Nếu hắn lấy, cuốn sổ bị hủy rồi. Tên mặc đồ xám trông giống người chúng ta cần.” Y lôi cuốn sổ trong túi quần ra lật từng trang, “Để xem ta có gì. Lúc chín giờ kém mười tối qua, gã để chiếc Lincoln màu xanh lá, số không rõ, trong bãi đậu xe; nói với người gác nếu bạn gã có nhà, gã sẽ ở lại. Lúc mười giờ rưỡi, gã và cô gái bị giết lên taxi bên ngoài toà nhà đến quán Hoa hồng Xanh. Tài xế nhận diện gã và Carson. Darcy và bảo vệ ở Hoa hồng Xanh cũng nhận ra gã theo mô tả của chúng ta. Trước đây, Darcy chưa gặp gã. Y cho gã không phải khách thường xuyên. Carson không đưa khách của cô đến Hoa hồng Xanh. Gã này hẳn là dạng đặc biệt. Rồi. Đến khoảng mười hai giờ rưỡi, gã và cô gái đi taxi về căn hộ của cô. Tài xế cam đoan chính là gã. Theo ông Đốc, cô ta chết khoảng một giờ rưỡi. Gã được cô Christie nhận diện khi cô đang ra khỏi nhà: có vẻ gã rất vội. Gã quay lên bãi đậu xe, người gác đang trú mưa trong chòi. Gã gặp ông ta, nói chuyện mưa bão. Rồi gã định đi, người gác muốn ghi nhận việc lấy xe vào sổ, nhưng ông ta không tìm thấy sổ. Ông hỏi số xe gã, gã cho ông ta số xe Packard vốn đã đậu trong bãi hai ngày rồi, đến giờ vẫn ở đó. Vậy thì tại sao gã lại cho số xe khác nếu không phải đang gặp chuyện rắc rối ?” Donovan gấp sổ lại, đưa tay vuốt ria mép màu râu ngô. “Một ngày làm việc không tồi, Duncan. Nếu tìm được gã, ta có đủ yếu tố tóm gáy gã ngay.”
Duncan nói, uống cạn tách cà phê và đứng lên, “ta phải tìm ra gã trước đã. Trung sĩ, tôi có ý này; Darcy đang ở trong tay chúng ta. Tôi nghĩ y biết gã này là ai.”
Donovan nhún vai.
Y vừa nói vừa đẩy ghế đẩu ra, “Tôi không biết. Có vẻ gã biết xoay sở, chắc có gì đó muốn dấu. Người như Darcy anh không bắt hắn nói được đâu, trừ phi hắn muốn. Cái tôi muốn tìm là xem gã đó có phải là khách quen của Carson không, hay chỉ là tình cờ. Việc cô ta đưa gã đến Hoa hồng Xanh cho thấy gã có thể là khách quen. Ta cần tìm xem bạn nam của cô ta là ai. Cô ta hẳn quen biết rất nhiều, nhưng phải có vài người thân hơn mấy tên khác.”
Duncan vất điếu thuốc xuống sàn, dẫm lên.
“Ta làm thế nào đây? Darcy nói không biết bạn bè ả là ai. Hỏi ai đây?”
“Tôi thử tìm tên ở nhà băng. Thằng mập ba hoa chuyện gọi cho vợ nó. Chỉ có duy nhất một cuộc gọi từ bốt gọi điện trả tiền lúc mười giờ, và gọi đến căn hộ của Carson. Tên mập nói có một cô gái và một ông già dùng bốt này, cả hắn nữa. Vậy thì, hắn nói láo, ta sẽ đi nói chuyện với hắn.”
Duncan nói, “Nhà băng đóng cửa rồi.”
Donovan nói, “Vậy người gác đêm chắc biết địa chỉ. Đi nào. Đi tìm xem.”
Nhưng người gác đêm không biết địa chỉ Parker, cũng không biết gì về Parker.
Ông giải thích, “Lúc tôi nhận ca thì họ đã về hết. Trung sĩ, tôi rất tiếc, nhưng phải chờ tới sáng mai thôi”.
Donovan nói cộc lốc, “Cho tôi địa chỉ người quản lý. Việc khẩn cấp.”
Người gác đêm đáp, “Tôi không có. Nếu có việc cần, tôi phải liên lạc với ông Holland, ông ấy là thủ quỹ chính.”
Donovan nóng nảy nói, “Được rồi. Cho địa chỉ ông ta, nhanh lên, tôi vội lắm.”
Người gác viết địa chỉ lên mẩu giấy, hai nhà thám tử quay ra xe.
Donovan nói, “Chờ chút, tôi mua tờ báo.”
Y mua hai tờ của chú bé ở góc đường, rồi lại xe.
Y nói khi đọc báo, “Đăng trên tin giờ chót”. Y tỏ vẻ không hài lòng khi thấy tên mình có trên bài báo. Y biết nếu không phá vụ án nhanh, y sẽ bị báo lật ngay.
Suốt buổi chiều, y trở lại căn hộ của Carson để gặp báo chí. Đoán trước những rắc rối tệ hại khi gặp bọn phóng viên, y nhẹ cả người khi thấy Đại úy Motley đã có mặt.
Y sửng sốt và hoảng khi không thấy dấu vết gì của bọn gái gọi. Cả toà nhà như có phép lạ, bỗng hoá ra một nơi đáng kính, và bọn phóng viên không tìm thấy gì để bới ra.
Các phóng viên ngờ là họ được báo tin trễ, nhưng cách nói chuyện êm dịu của Motley khiến tình thế đang nghiêm trọng thành ra xuôi chèo mát mái. Thấy cách ông ta xoa dịu báo chí, Donovan tạ ơn trời y không phải đứng ra giải quyết.
Ông ta nói, “Cho đăng trang đầu các tờ báo sáng ngày mai”, rồi chui vào xe đậu cạnh Duncan.
Duncan nói, “Xong”, phóng xe đi.
Họ không mất thời gian để tìm ra con đường.
Donovan nói, “Chỗ kia, bên tay phải.”
Họ đậu xe bên ngoài một nhà nghỉ gọn gàng xinh xắn.
Duncan , vốn chăm làm vườn, nói, “Cha này khoái trồng hồng chắc. Nhìn bà Laxton kìa.”
Donovan càu nhàu, nhìn quanh, “Bà nào?”
Duncan nói, dấu nụ cười, “Không có gì, trung sĩ. Tội nghiệp hắn không giữ vườn kỹ hơn. Nhớ nhắc tôi chăm vườn.”
Donovan gầm gừ, “ Chú ý đến công việc.”
Y để tay lên nút chuông, nhấn chừng hai giây, rồi chờ.
Một khoảng lặng dài, y vừa định nhấn chuông lại thì cửa mở.
Y nhận ra người cao ráo, đẹp trai mở cửa. Hắn đứng cạnh Parker ở nhà băng.
Sợ vãi đái, Donovan nghĩ một cách tàn nhẫn. Ta chỉ mới rung chuông là bọn trong nhà đã kinh hoảng rồi.
Y đưa đẩy hàm như muốn gây sự.
Y gừ lên, “Anh, Holland hả?”
Ken cứng người, gật đầu.
Duncan ngắm gã, bối rối.
Anh nghĩ, trông hắn như vừa cướp nhà băng, dấu tiền trong nhà. Hắn sao vậy nhỉ?
Donovan hỏi, “Tôi cần nói chuyện với Parker. Anh ta sống ở đâu?”
Ken mở cửa, hé mồm nhưng không thốt ra tiếng nào. Anh nhìn đăm đăm Donovan.
Donovan cao giọng lập lại, “Anh ta ở đâu?”
Ken rán sức nuốt nước bọt, nói, “Sao, hắn ở đường kế đây, 145 đại lộ Marshall.”
Duncan lấy sổ ra hí hoáy địa chỉ.
“Sáng nay anh ta có nói với anh là đi gọi điện thoại cho vợ ở bốt điện thoại không?”
“Không, anh ấy không nói.”
“Nhưng anh có thấy anh ta đi đến bốt không?
“Sao _ Có, tôi có thấy.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Tôi không để ý.”
Donovan nhìn anh, rồi khinh bỉ nhìn sang Duncan.
“Đi nào; chỉ mất thời gian.”
Y sải bước xuống đường, xô cổng đi ra xe.
Duncan theo chân y. Tới cổng, anh quay đầu ngó lui. Ken vẫn đứng bất động ở ngưỡng cửa, nhìn theo họ. Thấy Duncan nhìn, anh lùi lại, vội vã đóng cửa.
Phần II
Chương III
1.
Khi xe Ủy viên Howard đã đi khuất ở cuối đường, Sean O’Brien chầm chậm vào phòng khách, ngồi xuống. Y chờ, lắng nghe, giây lát sau có tiếng bước chân, Gilda đi vào phòng.
“À, ông ta đi rồi”, giọng ngạc nhiên vờ vĩnh không qua mặt được O’Brien.
“Ừ đi rồi”, y kéo cô ngồi xuống tay ghế vịn. Y vòng tay ôm cô và nhìn.
Đôi mắt màu xanh lá của cô sẫm lại vì lo lắng.
Cô hỏi, “Sean, ông ta muốn gì vậy? Hay là em không nên hỏi?”
O’Brien nhíu mày, “Lần đầu tiên ông ta đến đây. Ông ta khá kỳ cục”. Y tựa đầu vào tay Gilda, “Ông ta mang tin xấu đến.”
Y cảm thấy cô sững người.
Y tiếp, nhìn cô, “Em có nhớ Fay Carson?”
Cánh mũi đẹp chun lại, mắr cô lộ vẻ tàn nhẫn.
“Em nhớ chứ. Cô ta…?”
“Anh của em và cô ta là người yêu phải không?”
Y thấy cô do dự.
“Nhưng mà, Sean, chuyện xưa rồi. Khơi lại làm gì?”
Y bỗng đứng dậy, rời cô ra, mặt lộ vẻ khó chịu.
“Có thể nó không còn là chuyện xưa nữa. Nhìn này, Gilda, trước khi anh nói bất cứ điều gì về Johnny, anh muốn em hiểu tình thế của chúng ta. Không cần phải nói cho em biết anh điên lên vì em, anh làm mọi thứ cho em. Luôn nhớ như vậy. Em là người duy nhất anh yêu. Ô, có thể là sáo rỗng, nhưng với em thì khác. Em có ý nghĩa với anh hơn mọi thứ khác. Ta sẽ sớm kết hôn. Em đã biết, anh đang kiểm soát chính quyền của thành phố. Điều quan trọng là anh phải giữ được quyền kiểm soát. Chính trị là trò bẩn thỉu, bé ơi. Ai cũng tìm cách cắt cổ người khác. Cách nhanh nhất làm đảo lộn guồng máy chính trị là xới lên một vụ việc nổi bật trên mọi trang nhất. Cử tri sẽ để ý. Em hiểu không?”
Cô ngồi trên tay ghế, hai tay đan chặt; song, mặt trắng bệch và sợ hãi.
“Vâng, Sean. Nhưng phải làm gì với Johnny?”
Y nhìn mặt cô.
“Anh đã bảo Howard mang đến tin xấu. Fay Carson bị giết tối qua.”
Gilda nhắm mắt lại. Cô run hết cả người.
Trong một lúc lâu, không ai nói gì, chỉ có tíc tắc của đồng hồ trên mặt lò sưởi khuấy động sự yên lặng. Rồi O’Brien nói, “Em có biết Johnny trở về tối qua không? Người của anh đã thấy hắn ở Câu lạc bộ Thiên đường. Em có gặp hắn không?”
Cô lưỡng lự, không nhìn y, rồi gật đầu.
Cô nói, mắt nhìn những ngón tay siết chặt, “Em biết anh ấy đang ở trong thành phố”.
O’Brien nhẹ nhàng hỏi, “Em có nghĩ hắn giết cô ta không?”
Cô nhìn lên, mắt mở to.
“Tất nhiên không”. Vẻ sôi nổi của cô hoàn toàn không thuyết phục. Họ nhìn nhau và Gilda quay đi.
O’Brien nói, “Ta nên thành thật với nhau, bé ơi. Em và anh đều biết tại sao anh hỏi điều đó. Trước khi đến nhà, hắn đã dọa sẽ giết cô ta. Hắn đã không xuất hiện vài giờ trước khi cô ta bị giết. Em phải đối mặt với sự thật thôi.”
Gilda ngồi bất động. Hắn thấy ngay là cô đang cố hết sức giữ bình tĩnh, hắn lại gần và ôm lấy cô.
“Thôi không sao. Em không phải đối phó một mình. Có anh đây. Không chuyện gì anh không làm được.”
Cô nói không ra hơi, “Anh ấy không làm. Anh ấy không thể làm chuyện kinh khủng như vậy.”
Đã biết Johnny, nên O’Brien lại nghĩ đó là chuyện Johnny sẽ làm.
Hắn nói khẽ, “Đó là ý em thôi. Hắn là anh trai em, em lại quý hắn, nhưng em nên xem xét cái người ta nghĩ. Hắn mang tiếng xấu. Lại xử sự rất tệ…”
Cô la lên, nhảy dựng đối diện y, “Em nói anh ấy không làm mà. Anh nói cứ như anh có bằng chứng…” Cô dừng, lấy tay che miệng, “Ông cảnh sát ấy đâu có cho là anh ấy làm đâu?”
O’Brien lắc đầu.
“Ông ta không biết một điều về Johnny.”
Cô nhìn qua cửa sổ, quay lưng lại phía y. Y hài lòng ngắm cô, thân hình mảnh mai, cao ráo, cân đối này là của y.
Cô hỏi, “Tại sao anh lại nghĩ Johnny làm?”
“Xem nào. Chuyện này chẳng đưa ta đến đâu cả. Tôi qua hắn ở trong thành phố và cô ta bị giết. Đơn giản thế thôi.”
Cô nói dữ dội mà không quay đầu, “ Anh ấy không làm.”
“Tối qua em có gặp hắn không?”
“Không. Anh ấy gọi điện thoại.”
“Sao em không nói với anh?”
Cô quay lại.
“Lẽ ra em phải nói. Em rất tiếc. Nhưng Sean, anh ấy bảo em đừng nói. Anh ấy cần tiền. Anh ấy nói sắp đi New York. Em tính đi Casino thì anh ấy gọi. Em bảo em sẽ mang tiền đến đó cho anh ấy. Anh ấy không lộ mặt. Anh ấy muốn nhận từ người khác.”
“Có phải hắn nhận từ Fay?”
Mắt cô loé lên, “Không. Anh ấy đâu có biết cô ta ở đâu, cũng đâu có nhận tiền ở Fay. Anh ấy không bao giờ đến gần Fay tối hôm qua.”
O’Brien rầu rĩ, “Hy vọng em đúng. Vậy là em cũng không gặp hắn?”
Y quá tinh khôn nên biết ngay cô nói dối. Cô đã gặp hắn và cô cũng tin như y rằng hắn đã giết Fay.
Điều này thật nghiêm trọng. Bằng mọi giá không để Johnny lọt vào tay cảnh sát. Y phải giải quyết tình huống này thật nhanh và hiệu quả. Johnny ở đâu?
Y lạnh nhạt hỏi, mắt nhìn sát cô, “Johnny đi New York rồi hả?”
Gilda nói, không nhìn y, “Phải. Chắc em sẽ sớm biết tin anh ấy.”
“Anh hiểu.”
Cô vẫn tiếp tục dối y. Bỗng y nhận ra có lẽ cô đang dấu Johnny đâu đó. Không chừng giờ này hắn đang ở căn hộ của cô.
Y nói và nhìn đồng hồ, “Thôi được, chừng nào hắn còn ở ngoài… Chà, suýt quên. Anh phải điện thoại cho một người. Chờ anh tí. Ta sẽ làm mọi chuyện rõ ràng. Không quá một phút đâu.”
Y ra khỏi phòng, vào phòng làm việc, đóng cửa lại. Y quay số, nói nhỏ, “Kiếm thằng Tux cho tao.”
Giây lát sau, một giọng khàn và nặng, “ Vâng, xếp?”
“Mày làm vụ căn hộ cừ lắm. Tao có việc khác cho mày đây. Đến Cung 45 Maddox. Đó là căn hộ của cô Dorman. Vào ngó qua xem. Đừng để ai thấy. Tao nghĩ Johnny Dorman ở đó. Nếu có, đem hắn đi dấu ở chỗ nào an toàn. Không dễ đâu, nhưng mày đã làm những vụ khó nhằn hơn rồi. Đem Whitey theo. Kiếm mấy thằng chịu được áp lực.”
Tux nói, “Tôi sẽ lo cho hắn.”
“Tao muốn nó ở chỗ nào để tao nắm được nó thật nhanh. Tao không muốn để ai thấy nó. Đừng đập vào đầu nó đấy: sọ nó không rắn lắm đâu.”
Tux nói, “Cứ để đó cho tôi, xếp. Tôi sẽ gọi cho ông sau.”
O’Brien bỏ ống nghe, đốt thuốc, trở ra phòng khách.
Nhìn mắt Gilda, y nghĩ cô đang khóc. Y đi lại ngồi bên cô trên trường kỷ.
Y dịu dàng nói, “Đừng để việc này làm em bấn loạn. Nào, xem nào. Gilda, em nên thành thật với anh. Có thể nó thành chuyện không vui cho cả hai ta. Ta phải nghĩ đến mình trước. Có một, hai việc anh muốn em kể lại cho anh. Trước đây từng có rắc rối giữa em, Fay và Johnny. Lúc ấy anh không nghĩ nó là việc của anh nhưng giờ nó thành việc của anh rồi, anh muốn biết tất tần tật. Em cần phải nhớ anh có nhiều kẻ thù. Chúng biết ta dự định kết hôn. Nếu tóm được Johnny, chúng sẽ có cớ nhắm vào anh. Anh không muốn chúng nhảy xổ vào anh. Ai đó có thể nhớ ra Johnny từng dọa giết Fay. Cảnh sát buộc phải đào bới quá khứ của hắn. Anh muốn biết có chuyện gì giữa em, Fay và Johnny. Tất cả những gì anh muốn biết là sao hắn bỗng dưng vướng vào rắc rối và em đem hắn vào nhà ở. Gilda, anh muốn biết nội tình. Anh cần phải biết.”
Cô nói khẽ, “Nếu Johnny gặp rắc rối, Sean, anh không buộc phải lấy em đâu.”
O’Brien nói, dán mắt vào cô, “Anh sẽ lấy em. Đó là điều duy nhất anh đoan chắc trong đời. Nhưng anh sẽ cố tránh rắc rối nếu được. Anh cần biết tất cả mọi chuyện, Em kể anh nghe chứ?”
Cô mệt mỏi rùn vai.
“Dĩ nhiên. Chuyện chẳng ra gì. Nhưng em không có gì phải dấu. Nếu anh hỏi, em đã kể anh nghe rồi.” Cô vói lấy điếu thuốc, nhận mồi lửa y đưa, rồi tiếp, “Fay và em từng là bạn thân. Chúng em chia nhau căn hộ. Em có hát hò chút đỉnh, cô ta thì nhảy với người hợp tác là Maurice Yarde. Cô ta điên vì hắn. Hắn ta không phải típ đàn ông phụ nữ nên bám theo. Hắn rất ích kỷ và vô lương tâm. Một hôm cô đưa hắn về nhà và giới thiệu với em. Từ lúc ấy em không một phút nào được yên. Hắn theo em mọi nơi. Anh không hình dung được là hắn vũ phu thế nào đâu. Hắn dùng vũ lực với em. Fay không tin là em không hề khuyến khích hắn, cô cãi nhau với em. Em không thể nói gì cho cô tin cả. Cô cũng cãi nhau với hắn nữa. Em rời khỏi nhà nhưng hắn cứ bám theo. Sau cùng em rời khỏi thành phố. Hắn nổi điên với Fay vì can thiệp vào. Hắn hủy hợp đồng vũ công và cũng rời khỏi thành phố. Nghe nói hắn đi rồi, em quay về. Fay không nói gì với em và em không hề hối tiếc là cô đã ra khỏi con đường cũ. Cô không theo nghề vũ công nữa mà theo đàn ông để kiếm tiền. Một hôm, cô gặp Johnny, vừa ra khỏi quân đội. Em không cần kể anh nghe anh ấy đã chán chường thế nào trong suốt thời chiến tranh. Nó khiến anh ấy mất thăng bằng; anh ấy uống rượu nhiều và thường nổi khùng. Chỉ có em kiềm được ảnh. Fay biết ra ảnh là anh trai em, nhưng ảnh thì không biết. Cô ta quyết định câu ảnh để làm hòa với em. Cô ta câu được, em có báo trước nhưng ảnh không nghe. Ảnh điên vì cô như cô từng điên vì Yarde. Ảnh muốn cưới, nhưng cô lờ đi, chẳng ừ chẳng lắc. Rồi một người bạn của ảnh cho ảnh tấm các của ả, bảo là nếu ảnh cần thì sẽ giới thiệu ả cho. Em cho là Johnny nổi điên lên. Ảnh xông vào căn hộ của ả, và nếu Darcy không đến kịp, ảnh chắc đã giết ả rồi. Ả bị đánh bầm dập. Sam kiềm được ảnh và đưa đến cho em. Em cho Johnny vào một nơi. Vâng, Sean, anh biết phần còn lại rồi đó. Em để ảnh ở nhà ấy gần một năm. Bác sĩ bảo em là ảnh đã hồi phục hoàn toàn. Em định đến đó đưa ảnh về nhà nhưng ảnh chận đầu em trước. Ảnh trở về tối hôm qua.”
O’Brien chà cằm suy nghĩ.
“Thế Sam Darcy có biết Johnny và Fay không?”
“Ông ấy có biết ảnh đánh và dọa giết ả.”
“Em có nghĩ Johnny đến chỗ ông ta tối qua không? Em có nghĩ Darcy biết hắn ở trong thành phố không?”
“Em không biết.”
O’Brien nói, “Thôi được, anh biết vậy đủ rồi. Không cần rối thêm nữa. Không nên kết luận ngay. Howard bảo anh họ có nhân chứng mô tả một tên đang rời khỏi căn hộ của Fay khi cô ta chết. Không giống gì với Johnny.”
Cô nói ngay, “Em đã bảo Johnny không làm mà.”
O’Brien nghiêm giọng nói, “Chỉ e điều mà anh với em nghĩ không quá quan trọng, Gilda à. Nội cái chuyện hắn đe giết cô ả trước khi vào nhà. Rồi ngay khi hắn vừa ra, ả bị giết. Anh chỉ mong bắt được tên cao ráo, da sẫm, mặc đồ xám ấy. Nếu không, ai đó có thể nhớ ra Johnny bị tình nghi, và vì hắn là anh trai em, người ta có thể kiếm cớ gây chuyện.”
Gilda lo lắng, “ Chắc cảnh sát sẽ tìm được tên ấy mà.”
Y tặng cô nụ cười méo xệch, “Anh cũng mong vậy. Thôi đừng nghĩ tới nữa. Giờ ăn trưa đã.”
Cô lắc đầu.
“Sean, em chỉ muốn về nhà. Em có việc.”
“Em phải ăn trưa với anh”, y nhất quyết nắm tay cô, đi theo lối xuống phòng ăn.
Một giờ sau, khi cô đã ngồi trong chiếc xe thể thao hai chỗ đi rồi, chuông điện thoại reo. O’ Brien nhấc ống nghe.
Giọng nặng và khàn cất lên, “Tux đây. Xong rồi, xếp. Hắn có ở đó, tôi đã tóm được.”
Mặt O’Brien đanh lại.
“Ở đâu?”
“Mũi Cây Liễu.”
O’Brien nói, “Tốt. Nửa tiếng nữa tao xong việc. Bám chặt hắn đấy, Tux.”
Y treo máy.
2.
Ken Holland đóng cửa, run rẩy lùi vào phòng khách. Anh tì tay vào lưng ghế bành, tựa cả người vào đó. Tim vẫn còn đập dữ. Anh vẫn còn cảm thấy nỗi sợ đến nghẹt thở khi thấy bóng hai viên thám tử ngoài đường.
Anh nghĩ, thoát rồi ! Họ có để ý thấy mình sợ không nhỉ? Ráng lên cái coi. Họ mà bám theo thì mình sẽ đi đứt nếu cứ run kiểu đó.
Anh bỗng nghĩ đến Parker.
Phải báo trước cho hắn.
Anh vội vã đến chỗ điện thoại, quay số, nghe tiếng chuông reo.
Anh sốt ruột nghĩ, nhanh lên ! Bọn họ đến nhà mày bất cứ lúc nào. Nhanh lên !
Có tiếng clíc trên đường dây, giọng bà Parker lạnh lùng, kẻ cả hỏi ai gọi đó.
“Ken Holland đây. Tôi nói chuyện với Parker được không?”
“À, ảnh đang ở ngoài vườn”, giọng bà Parker nghi hoặc như thể chồng bà ta đang ở Trung hoa. “Để xem tôi gọi được không. Chờ tí nhé.”
Ken chờ trong nỗi đau vì căng thẳng.
Bà Parker hỏi sau giây phút chờ đợi dài, “Anh còn đó không? Tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại anh sau. Ảnh đang nói chuyện với hai người nào đó. Tôi không hình dung được họ là ai. Nhưng tôi chắc ảnh không lâu đâu.”
Ken nói và treo máy, “Cám ơn.”
Ken đi lại tủ rượu, rót ít uýt ki, uống cạn. Anh đốt thuốc, ngồi xuống. Anh không thể làm gì nữa ngoài việc chờ đợi.
Parker gặp chuyện gì vậy? Hắn bịp được Donovan không? Hắn có nhận là biết Fay Carson không? Hắn có nói với Donovan là cho Ken số điện thoại của Fay không? Parker có nhớ Ken có bộ đồ màu xám nhạt không?
Không thể ngồi yên trong khi tâm trí quay cuồng vì lo, Ken đứng lên đi ra vườn. Anh ra cổng, nhìn lên nhìn xuống dọc con đường. Anh muốn tới góc đường để xem xe cảnh sát còn đậu ở nhà Parker không, nhưng anh sợ các thám tử nhìn thấy.
Sau một lúc lâu nhìn ngó con đường, anh trở vào nhà.
Bỗng từ thinh không, một ý nghĩ làm anh tê liệt lướt qua trí.
Anh đã làm gì cuốn sổ đăng ký lấy ở chòi của người giữ bãi đậu xe?
Người anh nóng rồi lạnh, khi nhận ra anh không hề nhớ gì đến cuốn sổ. Đến tận bây giờ, anh quên hẳn nó.
Anh nhớ đã chuồn nó vào túi quần khi đang nói chuyện với người gác, nhưng sau đó anh không nhớ tới nó nữa.
Nó không có trong bộ đồ. Trước khi đem bộ đồ trả lại cửa hàng Gaza, anh đã lục túi rất cẩn thận.
Vậy nó ở đâu?
Anh có làm rơi nó dọc đường không?
Nếu có ai tìm thấy, người ta sẽ nhận ra nó. Chủ từng chiếc xe ghi trong sổ sẽ bị điều tra, mà số xe của anh có trong cuốn sổ này.
Anh nhìn quanh hoảng loạn. Không biết có đánh rơi trong nhà không. Carrie có thể thấy ở đâu đó và vất đi như vẫn thường vất mọi thứ trong nhà.
Anh bắt đầu mở cuộc tìm kiếm điên cuồng và vô vọng.
Trời tối dần lúc anh vui mừng vì không thấy cuốn sổ trong nhà. Anh hoảng khi đứng nhìn phòng khách bị lật tung.
Có phải cuốn sổ đã rơi khỏi túi quần khi anh đang lái xe về nhà?
Mình điên thật mà !
Đương nhiên là như thế. Anh nên tìm trong xe trước.
Anh ra cửa trước, mở cửa nhìn về hướng gara thì thấy Parker đứng ở cổng.
Anh dừng ngay lại, nhìn Parker bước lên, người đầy bụi, đầu cúi thấp rũ xuống vai.
Hắn nó khi đến gần Ken, “Tao muốn nói chuyện với mày.”
“Vào đi”, anh nói và đi trước dẫn đường vào phòng khách. Anh bật đèn, “Xin lỗi chỗ này đang bừa bộn. Tao mất món đồ, đang tìm nó.”
Parker lại ghế bành, ngồi xuống. Bộ mặt mập mạp, thường ngày đỏ hồng, trông bèo nhèo và xanh xao, tay run run để trên tay vịn.
Hắn nói, “Mày có rượu không…?”
Ken nói, “Rồi”, và pha hai ly. “Gã thám tử có đến đây. Gã hỏi địa chỉ của mày. Tao đã cố gọi cho mày, nhưng gã đi nhanh quá.”
Parker nhìn anh, vẻ bối rối, dò hỏi. Ken đưa cho hắn ly rượu và vụng về ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu sau, anh hỏi, “Có chuyện gì?”
Parker nói, giọng đều đều và lạnh lùng, “Họ không moi ở tao được chuyện gì. Tao bám chặt vào câu chuyện của tao. Nhất định vậy. Tay trung sĩ bảo tao nói láo: y nói tao có gọi cho Fay. Tao bảo hắn chứng minh đi. Y không lay chuyển được tao, dù y cố hết sức. Khi thấy không đi tới đâu, y nói y không cho là tao đã giết cô ả _ hay quá, phải không? Y hy vọng tao có biết đám bạn trai của ả. Tao biết là mình không dám nhận có quen ả. Tao thề tao không gọi điện thoại cho ả. Y nói không có cuộc gọi nào cả vào thời gian tao đã gọi cho Maisie. Tao đoán theo cái cách y không nói ai nhưng mày có thấy tao sử dụng bốt, nên tao nói có thể tao nhầm về thời gian. Tao nói có thể tao gọi cho Maisie trước mười giờ. Thế là y nói sẽ nói chuyện với Maisie.”
Parker uống một hơi dài, lau mặt, nhìn xuống chân, “Thật là mười phút khủng khiếp. Chắc tao sẽ không bao giờ quên khi đứng chờ trong vườn với tay thám tử kia còn tay trung sĩ nói chuyện với Maisie. Cô ấy hoảng kinh, hẳn cô ấy đoán tao dính vào chuyện lôi thôi gì đó. Cô ấy nói dối trơn tuột. Cô bảo với tay trung sĩ tao có gọi sau chín giờ, chứ không phải sau mười giờ như tao đã nói. Tay trung sĩ là loại ngốc đệ nhất hạng. Y bảo tao gọi lúc mười giờ. Cô ấy cương quyết đến mức hắn tin cô, hắn còn xin lỗi tao nữa”.
Ken nhẹ người.
“Tao mừng quá đi.”
Parker lại nhìn anh có vẻ kỳ lạ, dò hỏi.
Hắn chầm chậm nói, “Khi họ đi rồi, tao kể sự thật cho Maisie, cô ấy miễn cưỡng chấp nhận.”
“Mày không kể với cô ấy về cô gái chứ? Rằng mày và cô ta…?”
“Tao đã kể. Cô ấy biết tao nói dối với tay trung sĩ. Tao không thể nhìn mặt cô và nói dối với cô. Cô ấy hỏi thẳng là tao có làm chuyện ngu ngốc với Fay không. Tao đã thừa nhận rồi”.
Ken nhận ra rằng giá như Ann có hỏi anh như vậy, anh cũng không thể nói dối cô.
“Tao rất tiếc…”
Parker đưa tay vuốt mặt, “ Phải, cô ấy chấp nhận rất khó khăn. Dĩ nhiên mẹ cô ấy đã nghe hết mọi chuyện rồi. Bà ấy gây rối thêm. Nhà tao chắc tan nát mất.”
“ Tao cũng không biết nói sao”.
“Thôi, tao phải chịu vậy. Nói ra thì buồn cười, nhưng với Fay tao thấy bình yên. Tao thấy thế là được. Tao thật là thằng ngốc”.
Hắn bỗng ngước lên nhìn Ken, “Nhưng với tao thế là đủ. Tao không nói gì thêm chuyện rắc rối này nữa. Có chuyện này tao cần phải nói. Tay trung sĩ có mô tả cho tao về người đàn ông họ cần biết. Họ cho là hắn giết Fay. Tao cứ nghĩ mãi những gì y nói.” Hắng nghiêng tới trước và tiếp, “Holland, mày có cam đoan là mày không đến căn hộ của Fay tối qua không?”
Tim Ken đập hụt một nhịp. Anh thấy mình biến sắc. Anh rán hết sức nhìn mắt Parker, nhưng không được. Để dấu nỗi sợ, anh với lấy điếu thuốc, đốt lên, rồi nói, giọng run và khàn, “Tao không biết mày ám chỉ gì, Max à. Tao đã nói rồi, tối qua tao ở đây.”
Parker vẫn nhìn anh.
Hắn nói, “Tao cho là mày nói láo. Mày có đến căn hộ cô ta không?”
Ken hét lớn, đứng lên, “Tao nói là không”.
Parker nói, mặt tái nhợt, “Lạy Chúa lòng lành. Khi y tả cho tao nghe, tao nghĩ đó là mày. Tao tự hỏi không biết có phải mày đã làm vậy không, nhưng tao không tin. Giờ thì tao biết chính mày rồi.”
Ken sợ đến nỗi không thở được.
Parker nói tiếp, run giọng, “Họ đang tìm một gã cao ráo, da sẫm, đẹp trai, chừng ba mươi tuổi. Mặc đồ xám, đội mũ xám. Họ nói gã này có chiếc xe Lincoln cà tàng màu xanh lá.” Hắn lảo đảo đứng lên, “Thánh thần ơi! Chính là mày! Tội lỗi hiện rõ trên mặt mày kìa!”
Hai người nhìn nhau, cả hai đều run. Ken hoảng sợ; Parker kinh hãi.
Ken buột miệng, “Tao không làm! Max, mày phải tin tao. Tao thề tao không làm.”
Parker hung hăng nói, “Tao không muốn nghe thêm gì nữa. Tao không biết mày đã làm gì, nhưng dù là gì, mày không được lôi tao vào. Mày hiểu không? Tao biết tao có cho mày số điện thoại của ả, nhưng mà lạy Chúa, mày đừng có nói cảnh sát điều đó. Mày phá nát nhà tao rồi. Nếy để lộ ra chuyện tao cho mày số điện thoại của ả, là tao mất việc. Tao sẽ bị bêu trên mọi mặt báo. Mày không được để tao dính vào chuyện này!”
Ken nắm chặt tay Parker, “Tao đã bảo tao không làm mà! Mày phải tin tao!”
Parker đẩy anh ra, lùi lại.
“Chuyện tao tin mày hay không không thành vấn đề gì cả. Chuyện đó cảnh sát quyết định. Sớm muộn gì họ sẽ lần tới mày thôi. Họ đã có mô tả về mày. Họ sẽ sớm tìm ra mày, lúc ấy thì mày phải giữ im lặng về tao. Mày có hiểu không?”
Ken nói, bỗng nổi khùng, “Mày câm miệng lại. Mày chỉ nghĩ đến mày. Thế còn tao?”
Parker hét lớn, “Đó là đống rác của mày, không phải tao.”
“Sao nào? Mày chịu trách nhiệm. Chính mày nói bóng gió tao nên có một đêm vui. Được thôi. Tao ngốc nên mới nghe theo đề nghị bẩn thỉu của mày, còn ngốc hơn là đã làm theo. Nhưng nếu không phải là mày, tao không…” Ken ngừng, nhận ra mình đang nói gì; rồi thấy vẻ khủng khiếp của Parker, anh không chịu đựng nổi nữa. “Phải, tao thừa nhận. Tao có ở với ả tối qua. Tao có mặt trong căn hộ của ả, nhưng ta không giết ả! Cô ả vào phòng ngủ, để tao lại ngoài phòng khách…” Parker la lên, mặt rúm lại, “Thôi đi! Mày không biết mày đang nói gì. Tao không nghe đâu. Mày kể cho tao để biến tao thành tòng phạm. Tao không nghe! Tránh xa tao ra! Tao yêu cầu mày đó. Đây là việc của mày. Không liên quan tới tao. Tao chỉ yêu cầu mày đừng cho họ biết tao đưa số điện thoại của ả cho mày!”
Ken nhìn bộ mặt tái nhợt, méo xệch của Parker, và bỗng trong nỗi sợ hãi của Parker, anh lấy lại can đảm.
Anh nói, “Đừng lo. Tao không để mày dính vào đâu. Nhưng đừng quên, mày cũng có trách nhiệm tinh thần đấy. Hoàn toàn do mày mà tao tới chỗ ả. Chính mày kéo tao vào đống rác này. Đừng quên đấy. Giờ biến đi!”
Parker không cần đến can đảm. Hắn lảo đảo mở cửa, bước ra đường.
Ken tới cửa sổ, nhìn hắn đi.
Anh nghĩ, thôi, ít nhất thì hắn cũng sẽ biết giữ mồm, giữ miệng. Hắn còn sợ hơn mình nữa.
Nhưng giờ mới là áp lực. Anh chùng lòng nghĩ tới tương lai u ám. Còn Sweeting phải coi chừng. Ả tóc vàng phải né, và hàng ngày, phải làm việc cạnh Parker, mà hắn thì biết là anh đã bên cạnh Fay và tin rằng đã giết cô ả. Sớm muộn gì Ann sẽ về, cơn ác mộng mới lại bắt đầu.
Anh mù quáng nhìn ra cửa sổ, nỗi sợ đè lên người. Vẻ như không có lối thoát, và chút can đảm mới tìm thấy, cũng rời xa anh.
Anh đã làm điều anh không làm từ khi còn là đứa trẻ. Anh vào phòng ngủ, quỳ xuống bên giường, cố cầu nguyện.
3.
Trung úy Harry Adams bước trong con hẽm tối đen dẫn đến câu lạc bộ Hoa hồng Xanh, đôi vai gầy co lên chống chọi với cơn mưa.
Ông nhấn chuông, khi cửa quan sát hé ra, ông nói, “Tôi cần gặp Sam.”
Joe, gã gác cửa, nhìn ông, do dự, rồi mở cửa.
Hắn nói, “Tôi sẽ báo ông ấy, trung úy.”
Adams đốt thuốc, nhìn quanh hành lang trang trí. Cô gái giữ mũ bước đến, khi nhận ra ông, cô ngừng ngay lại như thể thấy rắn trên đường đi. Cô vội chui ngay vào phòng Quý bà.
Adams đã quen kiểu tiếp đón này. Nó cũng làm ông vui chút đỉnh.
Một mái tóc đỏ trong bộ dạ phục ngắn ngủn, đeo kính hình kim cương màu xanh ngọc bích, ló ra từ phòng Quý bà, nụ cười chuyên nghiệp trên đôi môi tô son đậm tắt ngay khi bắt gặp cái nhìn lạnh như băng giá của Adams.
Cô đi vội xuống cầu thang dẫn đến nhà hàng ăn, suýt tông vào Sam Darcy vừa đến.
Mắt lộ vẻ mệt mỏi, Sam Darcy nói, “Chào Trung úy. Chúng tôi không thường gặp ông ở đây. Tôi làm được gì cho ông, hay ông đến nghỉ ngơi chút thôi.”
“Tôi có công tác, Sam”, Admas nói, nhìn gã da đen khổng lồ. Ông không ngó viên kim cương trên áo sơ mi, nhưng vẻ to lớn của gã da đen hình như không gây ấn tượng với ông. “Tôi cần nói chuyện với anh. Ta đến chỗ nào kín đáo.”
Darcy lưỡng lự, ”Được. Vào văn phòng tôi.”
Y dẫn đường qua lối nhỏ, qua cánh cửa, vào một gian phòng rộng, bài trí lộng lẫy, có một cái bàn kê bên cửa sổ có rèm che.
Claudette, vợ Darcy, đang đếm cọc tiền trên bàn. Đôi mắt to mở rộng khi thấy Adams, bà nhìn chồng lo lắng.
Darcy nói, “Chuồn đi, cưng. Anh có chuyện với trung úy”.
Bà tặng cho Adams cái nhìn e dè, lùa vội xấp tiền vào ngăn kéo, rồi đi ra, khép cửa lại sau lưng.
Adams ngồi xuống.
“Uống chứ, trung úy.”
“Sam, tôi đang công tác.”
Darcy làm cho mình ly uýt ki pha soda nhỏ, rồi ngồi xuống.
“Có gì không hay à?”
Adams vừa nói vừa nhìn xuống chân, “Không, trừ phi anh có lương tâm tội lỗi. Chuyện Fay Carson.”
Darcy đã đoán ra tại sao Adams đến. Y chờ, không nói gì thêm.
Adams hỏi, “Donovan có đến đây chưa?”
“Có, hắn đến đây hai giờ trước.”
Adams gật đầu.
“Nếu hắn quay lại, đừng nói ta có nói chuyện. Tôi làm việc này độc lập. Đây có thể là bãi phân chính trị, nên có thể phải xử lý cẩn thận.”
Darcy đã nhận ra ngay khi nghe tin Fay bị giết, nhưng y không nói.
“Trung úy, phải thế thôi.”
Adams tiếp, “Tôi luôn dễ dãi với anh. Có nhiều lần tôi bỏ qua cho anh. Đó là khi quý cô ấy trình diễn. Hầu hết các câu lạc bộ sẽ bị đóng cửa ngay sau cái trò đó. Rôi đến vụ bắn trả tháng Mười hai. Chắc anh đã nhận của tôi một dịch vụ nhỏ. Đây là lúc thích hợp để anh tỏ lòng biết ơn.”
Darcy nhẹ nhàng nói, “Trung úy, làm được gì tôi sẽ làm.”
Adams gẩy tàn thuốc xuống sàn.
Đôi mắt xanh của ông nhìn mắt Sam, “Tôi muốn phá nhanh vụ án này. Tôi nghĩ Donovan không đi quá xa được. Hắn có thể bị vấp, sẩy chân, nhưng tôi ngờ lắm. Hắn không cần anh giúp bất cứ chuyện gì.”
Darcy nói, “Tới lúc này, anh ta chưa nắm được gì.”
“Lindsay Burt sẽ là xếp chính trị mới trong vài tháng nữa, một năm thì chắc hơn. Bộ máy hiện hữu đang trượt dốc. Anh, cả tôi nữa, phải biết nhìn xa. Sam này, ông ta có thể đóng cửa anh ngay khi ông ta ngồi vào ghế. Chỗ làm ăn này không thơm tho gì đâu. Nhưng nếu anh có ích, ông ta có thể sẽ thấy nợ anh cái gì đó. Ông ta sẽ để anh mặc tình.”
“Trung úy, tôi hiểu.”
Adams dụi thuốc, đốt điếu khác, thả que diêm vào gạt tàn, “Vậy được. Tối qua anh có gặp cô Carson này không?”
“Có.”
“Cô ta đi với ai?”
“Một gã cao, da sẫm, đẹp trai mặc đồ xám.”
Adams gật đầu.
“Chính là hắn. Có gặp hắn bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Cô ta có nói hắn là ai không?”
“Không.”
“Hắn là bạn hay khách hàng?”
“Tôi không biết. Có vẻ như họ mới quen nhau. Tôi chưa từng thấy cô ta đưa một khách hàng như thế đến đây bao giờ.”
“Hắn có vẻ gì là bạn không?”
“Tôi không biết, trung úy. Cô ta không giới thiệu hắn với tôi. Tôi nghĩ nếu hắn là bạn, hẳn cô đã giới thiệu. Chỉ là tôi không biết gì.”
“Hắn có giống tên chọc cây nạy đá vào cô gái không?”
Darcy lắc đầu.
“Chắc không. Tôi thích vẻ ngoài của hắn.”
Admas nhăn mặt, “ Có thể, nhưng mọi sự đều dẫn đến hắn. Có người thấy hắn rời căn hộ cô gái vào giờ cô ta chết. Nhưng tại sao hắn giết cô? Sam, cô ta ra sao? Có phải cô tống tiền ai đó không?”
Darcy nhấn mạnh, “Không. Trung úy, cô ta không phải loại như thế. Có thể cô hơi trật đường, nhưng không tới mức như thế. Không có chuyện tống tiền.”
Adams rùn vai.
“Vậy tại sao hắn giết cô? Hắn có phải tay rắn mặt không?”
“Hắn không giống vậy. Ông có thể bảo như thế. Tôi ngạc nhiên thấy hắn đi với Fay. Hắn không giống kiểu người đi với cô ta.”
Adams suy nghĩ một lúc lâu.
“Anh biết Fay lâu chưa?”
“Chừng hai năm.”
“Nếu không phải gã này thì anh có nghĩ ra ai không?”
Darcu cục cựa trên ghế, y vớ lấy ly uýt ki, hớp một ngụm nhỏ, nâng niu cái ly trong đôi tay to bè khổng lồ.
Y nói chậm, “Trung úy, tôi không nói điều này với ai, nhưng vì ông hỏi, tôi có nghĩ đến, có thể là sai.”
Adams nói, “Sai cũng chẳng sao. Là sao?”
“Khoảng một năm trước, Fay và Johnny Dorman luôn quấn lấy nhau. Hắn khám phá ra cô ta sống phóng đãng, nên đánh cô nhừ tử. Tôi bắt gặp và can hắn. Không chừng hắn đã giết cô nếu tôi không đến kịp. Hắn gần như nổi điên. Tôi phải làm đủ cách mới kiềm được hắn. Tôi bắt em gái hắn đến. Fay bị thương rất nặng. Hắn đánh cô ta bằng khúc gỗ. Em gái Johnny đưa hắn về nhà. Hắn ở đó đâu một năm. Hôm qua hắn ló mặt, đã được chữa khỏi. Tối qua người quen của tôi gặp hắn ở câu lạc bộ Thiên đường. Người này nghe lén được Johnny hỏi Louie có thể tìm Fay ở đâu. Tôi nghĩ không chừng hắn sắp gây chuyện. Tôi có gọi điện thoại đến nhà cô, nhưng không nghe trả lời. Y nặng nhọc nhìn Adams, “Tôi cuộc là Johnny đã tìm thấy cô ta.”
Adams ngồi bất động, nhìn đôi tay mình.
Johnny Dorman! Ông nhớ rõ gã này. Một tên đẹp trai, cân đối, mảnh khảnh, thường ám quẻ các nhà cá độ trên đường 66.
“Anh có nói chuyện này với Donovan chưa?”
Darcy lắc đầu.
“Anh ta không hỏi ý kiến tôi.”
Adams chà cằm.
“Dorman: sao nào, ừ, chuyện này có ý nghĩa đây. Tôi sẽ tóm được hắn. Không khó gì để tìm ra nơi hắn ở lúc cô ta chết.”
Darcy nói khẽ, “Trung úy, có thể ông không biết việc này, em gái Dorman sắp lấy Sean O’Brien.”
Adams dụi tắt thuốc. Mặt ông không để lộ điều gì.
Ông đứng lên, “Tôi không biết. Có thể phức tạp lắm đây. Cám ơn vì thông tin, Giữ kín chuyện này nhé. Tôi không muốn ai biết.”
Darcy nói, “Không đâu. Ngoài ông và tôi, chỉ có thằng kể chuyện này cho tôi và Louie lả hai đứa biết thôi. Tôi sẽ lưu ý đến chúng.”
Adams từ từ ra khỏi phòng.
Ông nói, “Sẽ rất phức tạp. Nếu O’Brien mà biết tôi muốn nói chuyện với Johnny, là tôi sẽ bị khóa tay. Anh đâu biết Johnny ở đâu phải không?”
Darcy lắc đầu.
“Có ý gì không?”
“Có thể hắn bị nhốt với em gái hắn. Hồi trước cô này rất quan tâm hắn.”
Adams nhăn mặt.
“Càng thêm tệ. Phải, hắn có thể ở cùng em gái hắn. Sam, anh kiểm tra dùm tôi được không? Tôi phải tránh không để bị dòm ngó. Anh sẵn lòng gặp nếu tìm được hắn dùm tôi chứ?”
Darcy do dự.
Adams ngó hắn, nói tiếp, “Sẽ có phần mà. Tôi làm với Burt. Tôi sẽ lưu ý để anh cũng có phần đôi chút.”
Darcy nói, “Được. Tôi sẽ chuyển tin, Tôi không hứa gỉ cả. Nhưng trung úy đừng hiểu sai. Có thể tối qua hắn đã không ở cạnh Fay.”
“Ồ, chắc rồi. Tôi chỉ cần mười phút với hắn thôi. Tìm hắn nhanh lên. Việc gấp đấy.”
Lại dầm mưa lần nữa, Adams bước dọc con hẽm ra xe. Ông vào xe, đốt thuốc. Cái nhìn trống rỗng dán lên bảng đồng hồ lấp lánh, đầu óc bận túi bụi.
Vậy ra em gái Dorman sắp lấy O’Brien. Nếu Dorman giết Fay, O’Brien sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Adams hít hơi thuốc thật sâu, để tàn rơi xuống mũi.
Ông nghĩ, có hai cách chơi ván bài này. Một nhiệm kỳ dài cho một chính sách ngắn. Ông có thể vồ được O’Brien nếu lần tới y. Nhưng tốt hơn hãy kiên nhẫn và tới gặp Burt. Trước khi làm gì, ông cần phải chứng minh chính Dorman đã ra tay.
Ông đạp cần khởi động và máy nổ dòn.
Ông nghĩ, vụ này quá lớn, đù để lật ghế Motley, lật được cả O’Brien nữa. Đây là cơ hội mình đã chờ từ lâu, và anh trai ơi ! mi phải xử lý thật đúng đắn.
Ông vào số và lái nhanh về trụ sở.
Phần II
Chương IV
1.
Sean O’Brien lái chiếc Cadllac to đùng chạy dọc con đường bờ sông vắng vẻ. Không có xe cộ lưu thông vì xưởng đồ hộp đã đóng cửa. Vài túp lều sót lại và con đê chắn sóng đổ nát biến nó thành chỗ thuận tiện để đậu xe và neo chiếc xuồng máy ngoài con tàu của Tux.
Y cho xe vào tụp lều ọp ẹp, tắt máy, ra khỏi xe. Y đi bộ đến con đê chắn sóng nơi đậu chiếc xuồng máy.
Mũi Cây Liễu, con tàu tuần duyên cũ kỹ, rỉ sét, dài 24mét, đang thả neo cách bãi bùn 800mét. Bề ngoài Tux dùng nó đi câu khi thích đi, nhưng kỳ thực nó dùng để làm nơi ẩn trú an toàn cho đám bạn của Tux khi có biến.
O’Brien trèo vào xuồng, gật đầu với tên người lai đang ngồi ở đuôi, ngồi vào chỗ.
Gã lai quăng dây, đẩy mũi xuồng ra xa đê chắn sóng, mở máy chạy về cửa sông nơi con tàu Mũi Cây Liễu.
Tux đang tì người trên thanh vịn khi chiếc xuồng chạy đến. Y ngăm ngăm, đậm người đầy sinh lực. Cặp mắt xanh đảo liên tục có vẻ bồn chồn. Bộ mặt thịt rắn chắc, dữ tợn, râu đến lúc cạo. Y mặc áo sơ mi đen hở cổ, quần trắng bẩn thỉu, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch khôi hài trên mắt phải.
Y là tên sống dót duy nhất từ thời buôn thuốc phiện của băng O’Brien: một tên nguy hiểm với dao hoặc súng. O’Brien thấy y vô giá. Hắn trả công y rất hậu, y chưa từng thất bại trước bất kỳ việc gì, dù khó khăn hay nguy hiểm tới đâu.
Tux uể oải đưa tay lên mũ khi O’Brien trèo lên tàu.
O’Brien hỏi, “Nó đâu?”
“Ở dưới.” Tux nói và chỉ ngón tay cái về chiếc thang. Ngồi trong cái hộc trống, canh lối đi xuống, là một tên da đen to lớn, ở trần, rụt rè cười với O’Brien, rồi đứng lên, lảng ra.
O’Brien hỏi, “Chuyện gì?”
Tux lãnh đạm đáp, “Có chút rắc rối.” Cả đời y luôn dính liền với rắc rối. “Tôi có gõ nhẹ hắn, rồi bỏ đi mà quên nhìn. Hắn cố vùng vẫy khi chúng tôi lôi đi, nên Solly lại gõ thêm mấy cái.”
O’Brien nói nhanh, “Hắn có bị thương không?”
“Chỉ gõ nhẹ thôi mà.” Tux nhún vai nói. “ Hắn là chuyên gia gõ thiên hạ. Hắn biết chỗ nào và đánh mạnh cỡ nào. “Không có gì. Xếp có muốn nói chuyện với nó không?”
“Có.”
Tux dẫn đường xuống boong, dọc lối đi đến cabin. Hắn lấy chìa trong túi, mở khóa, đẩy cửa ra. Hắn bước vào, O’Brien theo chân.
Johnny nằm trên giường, một chân dài gác lên cạnh. Hắn mở mắt khi O’Brien đến đứng bên.
O’Brien nhìn hắn, bộ mặt vô hồn.
Johnny cũng có vẻ kỳ lạ như em gái hắn, nhưng không có cá tính mạnh bằng. Hắn cũng có khuôn mũi đẹp, mắt màu xanh lục, tóc cũng dày như Gilda.
O’Brien nghĩ, một thằng ẻo lả đẹp trai. May cho mình là cô ta có thằng anh mục ruỗng như thế.̉
Hắn nói, “Chào Johnny.”
Johnny không cử động. Hắn ngước đôi mắt xanh nhìn O’Brien, vẻ đề phòng.
Y hỏi, “Ý gì đây, Sean? Tao mà kể cho Gilda nghe thì nó thích lắm đấy.”
O’Brien kéo cái ghế có lưng dựa, ngồi xuống. Hắn phẩy tay, Tux đi ra, khép cửa. Hắn móc hộp thuốc lá mạ vàng, đưa cho Johnny.
Lưỡng lự giây lát, Johnny nhận điếu thuốc và mồi lửa.
O’Brien nói, “Chưa tới lúc nói về Gilda. Chúng tôi nói về anh. Khoẻ không, Johnny?”
Johnny nói, “Trước khi thằng đen nó đập tao, thì tao khoẻ. Mày có nghĩ ra mày sẽ thoát được chuyện này không?”
O’Brien đáp, “Tôi thoát được mọi chuyện. Tôi nghe nói mấy ông đốc cho anh tờ chứng nhận sức khoẻ ngon lành.”
Johnny cười nhạo, “Bọn nó làm giấy cho tao vì chúng muốn rảnh nợ. Chúng nó như nhau cả. Chúng chỉ nghĩ cách thoát khỏi tao thôi.”
O’Brien nói khẽ, “Tôi có cảm giác em gái anh trả hóa đơn. Mừng thấy anh tỏ ra quan tâm.”
Johnny cười.
Y nói thêm, “Con mèo ấy không biết nhảy. Tới lúc cần nó sẽ nhận được số tiền nó muốn. Tao không có. Nếu nó phải vào nhà thương điên, tao sẽ chăm cho nó. Hơn nữa, nó sắp lấy mày mà phải không? Nó sẽ có tiền triệu. Trả tiền lẻ cho đốc tờ thì có bao nhiêu đâu, phải không?”
O’Brien rán giữ bình tĩnh.
Hắn nói, “Anh có phải con chuột nhắt bẩn thỉu không đấy? May là anh không phải anh tôi?”
Johnny cười nhạo, “Nhưng tao lại sắp làm anh rể mày. Đó là giả dụ Gilda vẫn chấp nhận mày sau những gì mày đã làm với tao. Mày chắc phải khùng lắm khi biểu diễn trò xiếc này. Nhưng có lẽ tao sẽ không nói gì thêm nữa. Mày sẽ phải tốn mười tờ lớn để làm tao câm mõm. Cứ coi như mày đâu lo gì khi giơ mười tờ lớn ra mà?”
O’Brien khẽ nhàng, “Đâu lo gì. Nhưng anh đừng có lấy thứ gì của tôi. Tôi ngạc nhiên sao anh không hỏi lý do anh ở đây”.
Sâu trong đôi mắt xanh lục là cảm giác bất an.
“Phải rồi. Sao tao lại ở đây?
“Bởi vì việc chữa trị không có tác dụng. Johnny, anh vẫn còn là bệnh nhân tâm thần.”
Mặt Johnny trắng bệch và mắt y loé lên.
“Hử. Mày không làm tao sợ đâu. Mày biết rõ mày sẽ không lấy được Gilda nếu mày cứ đe tao thế này. Đốc tờ bảo tao khoẻ rồi, và tao đang rất khoẻ.”
O’Brien hỏi, “Thế tại sao anh lại giết Fay Carson. Nó là dấu hiệu không tốt cho sức khoẻ của anh mà?”
Johnny nhìn lảng đi.
Y nói vẻ khó khăn, “Tao không biết mày đang nói gì.”
“A, phải rồi. Chính anh. Tối qua anh đến căn hộ của Fay Carson, lấy cây nạy đá đâm cô ta.”
“Mày điên rồi. Tối qua tao ở với mày, Sean, mày biết rõ vậy mà.”
O’Brien lắc đầu, “Không phải vậy. Tối qua tôi đi dự tiệc. Tại sao anh giết cô ta?”
Johnny hỏi, “Ai nói tao giết?”
O’Brien nói cộc lốc, “ bịp tôi làm gì? Anh đã dọa giết cô ta trước khi anh vào nhà, khi anh ra khỏi nhà thì cô ta bị giết. Anh nghĩ anh thoát được sao?”
Johnny nhìn hắn và nói, “Tao biết tao thoát được”.
O’Brien hỏi, “Vậy là anh nhận phải không?
Johnny đáp, “Phải, tao nhận. Tao đã nói sẽ kết liễu ả và tao giữ lời. Ả đã được báo trước. Ả cứ tiếp tục làm trò bẩn, và không còn cục phân nào hợp lý hơn cho ả.”
O’Brien không hề nghi ngờ gì chính Johnny giết Fay, nhưng không tưởng tượng nổi là Johnny trơ tráo đến thế.
“Anh còn ảo tưởng đến bao giờ trước khi cảnh sát lần đến anh?”
Johnny cười, “Có một ông em rể là xếp chính trị để làm gì khi cần phải giết một con chó cái dơ bẩn? Tao đã làm việc dễ dàng cho mày rồi đấy. Lúc tao giết ả có một thằng ở bên ả. Nó sẽ dính bẫy. Mày có ông Ủy viên trong túi rồi mà. Hắn sẽ làm những gì mày bảo.”
O’Brien nói, “Anh nắm quá nhiều ưu thế. Giả sử tôi không làm vậy thì sao?”
Johnny nói trơn tru, “Mày sẽ làm thôi. Sean, mày không thể để cớm bắt tao. Mày chết mê chết mệt Gilda. Tao không trách mày đâu, nó khiêu khích quá mà, bất kỳ thằng nào có lý trí cũng muốn lấy nó. Mà nhỡ cảnh sát vồ được tao, mày sẽ không dám lấy Gilda. Tao biết mày tìm cách tránh mọi sự chú ý từ khi mày nắm được chính quyền. Sean, mày đừng lừa tao. Mày chờ thời cơ, và mày rất ngại công luận.”
O’Brien ngắm y, mặt vô cảm.
Hắn nói chầm chậm, “Tôi tự hỏi nếu như anh đã giết cô ta”.
Johnny cười.
Y lạnh lùng nói, “Mày không cần tin nếu không muốn. Dễ thôi. Trí nhớ ả kém, hay nhốt mình ở ngoài. Con ngốc nhỏ bé thường để chìa phòng hờ dưới tấm thảm. Tao đến chỗ ấy, lấy chìa, lẻn vào. Tao trốn trong phòng ngủ. Ả về với thằng ấy”. Bộ mặt mỏng đanh lại, “Tao cầm sẵn cây nạy đá. Ả sợ đến nỗi không la lên được. Ước gì mày nhìn thấy mặt ả. Ả vừa thay quần áo, đang ngắm mình trong gương. Tao đến sau lưng. Ả nhìn thấy tao trong gương, quay lại. Tao chưa từng thấy bộ mặt người nào kinh sợ đến thế. Tao đâm ả. Thế là xong. Ả ngã xuống giường, ngước mắt nhìn tao. Gã ở phòng bên kia la lên, hỏi ả làm gì lâu vậy. Thế là tao ngắt cầu chì, đập bể. Sean, dễ vậy đó.”
O’Brien hỏi, “Có ai thấy anh rời căn hộ không?”
“Dĩ nhiên không. Bộ mày cho tao là thằng ngốc sao? Tao cẩn thận để không ai thấy.”
“Gilda biết anh ở trong thành phố. Còn ai khác biết không?”
Johnny đảo mắt, “Không.”
“Sao anh biết chỗ Fay ở?”
Mắt Johnny lại đảo.”Tao biết ả thường lui tới Hoa hồng Xanh. Tao nắm lấy cơ hội, lần xuống đó. Ả đi ra là tao đi theo.”
O’Brien phác cử chỉ nóng nảy.
“Đừng láo ! Anh vừa nói anh chờ cho đến khi cô ta về nhà. Làm sao mà anh theo cô ta được nếu như anh đã ở tại căn hộ trước khi cô ta về?”
Johnny nhăn nhở cười, “ Sean, mày có phải là cớm không đấy? Sean, mày hẳn phải biết, tao đã hỏi Paradise Louie nơi ả lảng vảng.”
“Vậy là hắn biết anh đi theo cô ta. Anh ngốc ơi ! Anh có chắc là hắn sẽ ngậm miệng không?”
Johnny đáp vẻ bất cần, “ Tùy mày thôi. Mày nắm được Louie mà. Tốt hơn mày nên đi giải quyết hắn đi.”
O’Brien ngồi nhìn xuống sàn, suy nghĩ.
Johnny tiếp, “ Tao đã không chạm vào người ả nếu không chắc được mày bảo vệ.” Hắn đong đưa chân trên giường. “Tao bệnh với cái cabin thối hoăng này. Ta đến ngân hàng của mày, gom mười tờ lớn, tao sẽ chuồn đi New York.”
( grand: tờ 1.000 đô ; ten grand, mười tờ lớn: 10.000 đô)
O’Brien ngước lên.
Hắn nói, bực ra mặt, “Đừng trẻ con, Johnny.” Hắn đứng lên, ra mở cửa , nhìn Tux đang đứng ngoài.
“Lại đây.”
Tux đi nhẹ bước vào cabin, khép cửa, đứng tựa vào đó.
Johnny nhìn y dè dặt, lùi lại.
Hắn nói, “Nhìn đây, Sean. Tao đã nhận và sắp nhận từ mày nhiều lắm rồi. Đừng làm trò ngốc nữa, kẻo hối không kịp đấy.”
O’Brien lờ đi.
Hắn nói với Tux, “Johnny phải ở lại đây cho tới khi nào tao bảo mày thả nó ra. Mày chịu trách nhiệm nó đấy. Nếu nó tìm cách trốn, cho phép mày dạy bảo nó. Tux, nó là của mày. Nếu nó không biết điều, đánh vỡ đầu nó ra.”
“Được rồi, xếp.” Tux nói, bộ mặt vũ phu của hắn hơi sáng lên.
Johnny gào lên, “Mày không được đối xử với tao như thế. Nếu mày không để tao ra khỏi con tàu này, tao sẽ phá nát mày.”
O’Brien gầm gừ, “Đồ rác rưởi ngu ngốc. Tao đã bảo mày ở lại đây. Câm mõm lại còn không thì tao làm cho nó câm.”
Johnny nhào đến chỗ O’Brien, vung nắm tay ra, nhưng chưa tới nơi thì Tux đã xấn tới, chận đà lao làm hắn phải lùi lại.
Johnny gừ lên, quắc mắt nhìn O’Brien, “Tao sẽ khiến mày phải trả giá. Tao không cho Gilda lấy mày, đồ đầu bự.”
O’Brien liếc Tux, gật đầu, rồi mở cửa cabin ra.
Tux xấn tới, đập Johnny một cú nhẹ làm hắn xoay người, rồi tung cú đấm vào mặt Johnny.
Đầu Johnny táng vào tường, hắn ngã dụi phải lấy tay và đầu gối chống.
O’Brien nhìn vào, “Nhẹ tay chút. Đừng để thương tích nặng.”
Đợi y vừa đi ra hành lang, Tux đá vào mạn sườn Johnny làm hắn té ngửa.
O’Brien đóng cửa lại. Y lên boong ra xuồng máy, cười buồn.
2.
Raphael Sweeting đứng trên lề đường, chờ xe cộ vãn để sang lề bên kia. Hắn cắp con chó Bắc kinh, nó cũng sốt ruột nhìn xe cộ như chủ nó. Mưa đã dừng, tiết trời nóng ẩm làm hắn tươm mồ hôi. Hắn ngắm dòng xe ào ạt chảy qua và nghĩ có tiền mua được chiếc xe thì thích biết bao.
Lúc này Sweeting chỉ đáng giá hai đô la sáu mươi xu, dù lạc quan tếu, y thấy mình chẳng thể nào tăng được số vốn trong tuần lễ này.
Sáng nay, sự xao động khi cảnh sát đến cộng thêm việc người ta đưa xác Fay đi khiến y quan sát bằng vẻ bệnh hoạn sau tấm màn cửa sổ; y đã chuẩn bị và gởi đi mấy lá thư xin xỏ được viết cẩn thận. Bằng kinh nghiệm, y biết ít nhất mười ngày mới có hồi đáp, y cũng không biết nếu có hồi đáp thì y sẽ nhận được bao nhiêu.
Nhiều năm nay, Sweeting trông vào sự thương hại và cả tin của mọi người để thu lợi. Nó làm hắn hết sức hài lòng được làm chủ chính mình. Những bức thư viết rất đẹp đẽ cho bất kỳ ai cũng sẽ là tin tức, nhất là những người thừa kế tiền bạc hay những ai đặc biệt thành công, giải thích tình cảnh tuyệt vọng của mình, hỏi xin vài đồng đô la, mà với họ chỉ như vất mấy đồng bạc lẻ, đủ mang đến cho hắn chút an ủi nhỏ nhoi. Khi số hồi đáp quá ít, hắn dùng đến kế tống tiền hay móc túi, và với cái kiểu đi bên lề này, hắn e sẽ không may khi đối đầu với cảnh sát.
Và khi đứng trên lề đường, nghĩ đến việc phải móc tiền túi ra để trả tiền thuê nhà, vào cuối tuần này làm hắn nản chí.
Sự việc buổi sáng và chuyến thăm của trung sĩ Donovan làm thần kinh hắn xao động dữ dội, hắn cố nghĩ cách nào ít mạo hiểm hơn để kiếm tiền.
Vừa bước chệch ra khỏi lề, hắn chợt thấy một người đàn ông cao ráo sải chân trên lối vào Ngân hàng quốc gia Miền Đông.
Sweeting nhận ra ngay. Đây chính là người đưa Fay về nhà tối hôm qua.
Cảm giác phấn khích trào lên, Sweeting băng qua đường theo anh ta.
Từ lâu Sweeting đã biết việc điềm chỉ cho cảnh sát rất tai hại. Nên khi Donovan hỏi hắn có thấy ai cạnh Fay không, hắn đã không mở miệng.
Nếu muốn, hắn đã cho Donovan nhiều thông tin hữu ích. Hắn đã thấy Ken rời căn hộ của Fay; nhưng trước khi Ken đi chừng hai mươi phút, Sweeting đã nghe ai đó băng qua cầu thang bên ngoài căn hộ của Fay.
Hắn đã nhào ra cánh cửa mở hé, nhưng cái bóng xuống cầu thang quá nhanh, hắn không kịp thấy đó là ai.
Ban đầu hắn cho là Ken, nhưng sau đó khi nghe tiếng Ken rón rén xuống thang, hắn ra cửa , bắt gặp Ken, thì hắn nhận ra, ngoài Ken và Fay, còn ai đó có mặt trong căn hộ của Fay. Khi Donovan cho hay Fay đã bị giết, Hắn nhận ra chính gã xuống thang thật nhanh là kẻ sát nhân, hắn giận mình đã bỏ lỡ cơ hội để nhìn mặt xem đó là ai.
Tất nhiên hắn đâu dễ bỏ cuộc. Gã trai trẻ đang sải bước trước mặt là kẻ hắn đã thấy trong căn hộ lúc Fay bị giết. Hắn lo phát ốm vì cảnh sát cho là tên đó giết Fay. Bất kỳ ai có mặc cảm cắn rứt sẽ là nguồn lợi tức dồi dào cho Sweeting, và hắn vui mừng sải cặp giò mập ú, ngắn ngủn theo sát gã trẻ tuổi.
Sweeting nghĩ đây quả là ngày may mắn. Nên xử lý vụ việc thật cẩn trọng, nhưng hắn không chút nghi ngờ gì hắn sẽ thuyết phục được gã này hợp tác với hắn chia nhau một số tiền lớn để đổi lấy lời hứa im lặng.
Sweeting nghĩ, khi đang lút cút chạy dọc lề đường, tay ôm chặt Leo, hắn đến từ lối bên hông Ngân hàng quốc gia Miền Đông; vậy hắn phải làm việc ở nhà băng. Gã không có vẻ giàu, nhưng chắc có lợi tức khá và ổn định. Có lẽ nên đề nghị ba chục đô la mỗi tháng hơn là bập ngay một số tiền lớn. Nhưng, Sweeting lại suy nghĩ, người ở địa vị gã, chắc phải có tiền tiết kiệm. Tốt nhất nên lấy ngay một số lớn, chừng hai trăm đô la đi, rồi đều đặn, thêm ba chục đô la mỗi tháng.
Hắn theo Ken đến xe buýt, lấy tờ báo che mặt, không còn phấn khích để săn lùng nữa.
Hình như Leo biết chuyện đang diễn ra. Nó cuộn mình trong lòng chủ, nằm yên, thở dốc, đảo mắt lo lắng và chú ý.
Hai mươi phút sau, Ken ra khỏi xe buýt, qua mặt Sweeting mà không chú ý gì tới hắn.
Sweeting theo sau, thấy gã mua tờ báo ở góc đường và dừng lại đọc tờ Stop Press trong khi đang loay hoay giữ hai cái gói bằng một tay.
Sweeting đã đọc tờ Stop Press và biết nó nói gì. Y chăm chú nhìn vẻ mặt trắng bệch, sợ hãi của Ken.
Sweeting vừa nghĩ vừa gãi đầu con Leo bằng những móng tay cáu ghét, không ngạc nhiên khi thấy y sợ đến thế. Điều này dễ hiểu thôi, không gì đơn giản hơn khi người ta có nỗi sợ chính đáng. Đây sẽ là áp phe có lợi nhất trong đời y.
Hắn nhìn Ken theo lối nhỏ lên căn nhà nghỉ, dừng lại nói chuyện với một bà già mập mạp vừa ló ra ở hàng dậu nhà kề bên. Rồi khi gã đã vào nhà, Sweeting băng qua đường đến chiếc ghế băng kê dưới hàng cây, nơi hắn có thể nhìn rõ căn nhà, ngồi xuống.
Hắn tự nhủ, không có gì phải vội, để con Leo ngồi cạnh. Hắn bỏ mũ, lau trán đẫm mồ hôi. Bước kế tiếp là tìm xem gã trai trẻ này là ai, và quan trọng hơn, xem gã có vợ con chưa.
Người vợ và bọn trẻ con sẽ rất có ích trong ván cờ Sweeting đang chơi.
Hắn vắt chéo chân, thở ra hài lòng. Hắn sẽ quan sát căn nhà trong vòng một tiếng. Buổi chiều nay thật đáng mừng, với chút may mắn, người vợ, nếu gã có vợ, sẽ ra vườn.
Sweeting có niềm kiên nhẫn vô biên. Cả đời hắn sẵn lòng chờ đợi mọi thứ đến với hắn, không bao giờ phải rán sức, và hắn cứ ngồi trong ánh nắng chiều, đầu óc mơ màng, những ngón tay mập, bẩn thỉu vuốt ve bộ lông mượt như nhung của con Leo trong khi chờ đợi.
Thế rồi, sau chừng mươi lăm phút, hắn thấy một chiếc xe quành góc đường và phóng thật nhanh.
Ngay lập tức hắn sững người khi nhận ra tài xế.
Cảnh sát !
Hắn vội mở tờ báo ra che mặt.
Giấc mơ về món lợi tức đều đặn vỡ tan khi thấy Trung sĩ Donovan trèo ra khỏi xe.
Hắn chua chát nghĩ, cái may mắn ó đâm! Sao mà họ lần ra gã này nhanh vậy. Thay vì làm liền tức khắc thì hắn lại chờ một chút may mắn. Hắn lại lo thắt ruột nếu như Donovan thấy hắn trong nhà.
Hắn nhìn hai viên thám tử lên nhà và nhấn chuông. Hắn thấy cửa mở, gã trai xuất hiện trên đầu cầu thang. Ba người đứng nói chuyện một lát, và trước sự ngạc nhiên của Sweeting, hai viên thám tử bỗng quay ra xe.
Hắn tự hỏi, thế là thế nào?, lén nhìn qua mép tờ báo. Sao không bắt hắn đi?
Nhìn xe biến mất, hắn đứng dậy, bế con Leo đi vội đến góc đường để chắc là xe đã đi rồi.
Hắn thấy xe chậm lại, ngừng trước một căn nhà, hai viên thám tử bước ra. Hắn thấy họ nói chuyện với một gã to béo, dáng nặng nề ở trong vườn.
Vài phút sau hắn thấy Donovan đi vào nhà trong khi gã béo và viên thám tử kia vẫn ở trong vườn.
Mấy chuyện này làm Sweeting tò mò. Hắn dựa người vào một cái cây, ngó nghiêng nhưng cẩn thận khuất tầm nhìn.
Thời gian trôi, Donovan ló ra và gật đầu với gã béo. Tất cả cùng vào nhà, đóng cửa lại.
Sweeting tiếp tục chờ. Một tiếng đồng hồ lê thê trôi qua, cửa trước mở, hai viên thám tử xuất hiện, ra xe lái đi.
Không hiểu vì sao họ không bắt hắn đi cho rồi, Sweeting quay lại băng ghế đối diện nhà Ken, ngồi xuống.
Gã béo là ai? Sao cớm ghé nhà y vậy? Sao chưa bắt thằng trai trẻ cho rồi? Xa thế này mà còn thấy gã sợ đến thế nào. Gã có làm họ hài lòng khi nói không ở trong nhà Fay không? Họ có thể trở lại không?
Sweeting nhất định chờ thêm chút nữa.
Trời tối dần khi hắn thấy gã béo ra đường.
Sweeting nhìn chăm chú.
Hắn nghĩ, hay chưa ! như là gã vừa bị sốc.
Hắn nhìn gã dừng trước cửa nhà, mở cổng theo lối nhỏ đi lên. Gã trai trẻ ra cửa đưa gã vào.
Sweeting chờ.
Khoảng nửa giờ trôi qua. Cửa bỗng mở, gã béo bước xuống lối nhỏ. Gã đi nhanh và lảo đảo, mặt trắng bệch và rúm ró.
Sweeting nôn nóng đứng lên, bế con Leo đi băng qua đường. Tới cổng hắn nhìn trái nhìn phải. Hắn hơi căng thẳng e cảnh sát xuất hiện bất ngờ. Nếu không vì nhu cầu cấp thiết vì sợ món tiền thuê nhà, hắn đã hoãn chuyến thăm tới hôm sau, nhưng không hoãn được nữa.
Hắn nhấc then cửa, bước chậm đến cửa trước. Để leo trên bậc thang, hắn nghiêng người lấy ngón tay dơ bẩn nhấn chuông.
3.
Raphael Sweeting không phải là người duy nhất ở thành phố Flint dí mũi vào những vụ kiếm tiền bất lương. Paradise Louie hay tên thật, Louis Manchini, cũng có cái tài này.
Hắn đã đọc bản tin giờ chót trên tờ Herald và ngay lập tức nhận ra Johnny đã giết Fay. Hắn nhớ lại tối qua Johnny đến gặp hắn hỏi địa chỉ Fay. Nếu mới đây Fay không cự tuyệt Louie, và không người đàn bà nào từ chối Louie mà không phải hối tiếc, thì hắn đã không chỉ cho Johnny nơi ở của ả, nhưng hình như với hắn, thưởng phạt công minh chính là nên cho thằng cha có đôi mắt hoang dại này biết điều gã cần.
Louie hy vọng Johnny sẽ đập ả một trận như đã từng đập trước khi đến nhà. Chắc chắn hắn không tưởng tượng là Johnny sẽ giết ả, và tin tức bay tới hắn như một cú sốc.
Hắn buông rơi tờ báo xuống mặt bàn bụi bặm, vồ lấy điếu thuốc.
Louie ba mươi bảy tuổi, gầy, da ngăm, tóc đen như dính dầu, râu đen như đường bút chì và xanh rì quanh hàm.
Hắn nhận ra nếu hắn báo cho cớm là Johnny có hỏi thăm Fay, cho dủ cớm có ngu ngơ tới đâu, họ cũng sẽ kết luận ngay là chính Johnny giết ả. Vì thế thông tin hắn có là rất giá trị, vậy thì nên tìm người trả giá cao nhất.
Hắn nghĩ không chắc Johnny còn ở trong thành phố. Nhưng em gái hắn thì chắc.
Louie mỉm cười.
Nếu xử lý tốt thì rất được việc. Gilda là món hời. Cô ta kiếm tiền giỏi nhờ làm đĩa hát và hát trong các câu lạc bộ sang trọng. Có thể thuyết phục cô ta không chỉ bằng cả bao tải tiền mà thêm một chút áp lực, có thể biến cô ta thành bạn gái của Louie.
Louie sống vì đàn bà. Nhưng hắn hiểu rõ đàn bà của hắn không thuộc hạng có đẳng cấp. Mà Gilda là đẳng cấp. Dự định có thể thành hiện thực rực rỡ.
Hắn đứng lên, bước đến chiếc gương ố vàng nhìn cái cằm xanh rì. Cạo râu, khoác tấm áo sạch sẽ nên lắm. Đêm nay cô ta sẽ có mặt ở Casino. Hắn sẽ ghé qua và tán dăm ba câu với cô. Hắn chắc sẽ thuyết phục cô mời hắn quay lại căn hộ của cô. Hắn có nghe cô rất quý Johnny. Hắn tin rằng cô không khó khăn mấy. Hắn vẫn có thể chuyển tiền cho cô nếu thoả thuận được với cô. Sẽ là sự thay đổi tươi mới cho câu lạc bộ Thiên đường vốn đã bị bọn mèo mả gà đồng ám quẻ bấy lâu. Rốt cuộc, hắn vẫn kiếm ra tiền, trong khi mà có một cô bạn gái như Gilda là chuyện chỉ có một lần trong đời.
Hai tiếng đồng hồ sau, hắn vào gian sảnh lộng lẫy của Casino. Hắn theo người bồi trưởng dọc lối đi đến cái bàn tồi tàn khuất sau cây cột. Casino không dành chỗ đắt tiền cho một tên đê tiện như Louie, nhưng hắn không lo. Hắn không muốn bị ai thấy. Hắn làm người bồi trưởng mích lòng khi gọi ly uýt ky không pha và đĩa thịt muối. Rồi hắn bình thản chờ Gilda biểu diễn.
Hai mươi phút sau cô đến, mặc đồ bó sát, hắn hau háu nhìn cô.
Hắn nghĩ, món hời ! Thằng anh trai. Chuyện với quý cô đây không phải bất cứ ai cũng làm được.
Tiếng hát của cô làm hắn lạnh người. Hắn thích những ca sĩ hát tình ca ở câu lạc bộ hơn; những cô gái gào bể phổi, những ca sĩ hát với ly rượu phía sau nhà hàng ăn. Giọng êm mượt như nhung với âm sắc và quãng rộng không lôi cuốn được hắn.
Khi cô đã nhận lời tán thưởng của hắn và biến mất sau tấm màn, hắn đẩy ghế ra sau và đến phòng thay đồ.
Ngôi sao trên cửa ở cuối hành lang cho hắn biết vị trí của cô, hắn lấy móng tay dài bóng gõ cửa.
Gilda mở ra.
Cô khoác khăn choàng làm tăng vẻ sặc sỡ, và cũng làm hắn không thể ôm lấy cô.
Cô nhìn hắn, đôi mắt xanh lục mở to, nghiêm và lạnh.
“Vâng?”
Louie nhớ lại cô đã từng tặng cho hắn cái nhìn đó. Trước khi cô trở thành ca sĩ nổi danh, cô đã hát trong câu lạc bộ của hắn, hắn có đề nghị với cô nhưng không được. Cái cười đểu giả của hắn sững lại.
Hắn dựa vào khung cửa, nói, “Tôi qua tôi gặp Johnny. Có cần nói gì về việc đó không?”
Hắn để ý vỏ bọc trên mặt cô vỡ ra. Vẻ cao ngạo biến mất, cảm giác lo lắng hiện ra trong mắt cô làm hắn thêm tin tưởng.
Cô hỏi ngay, “Có gì cần nói à?”
“Nhiều, em bé, nhiều lắm”, hắn vừa nói vừa bước tới, đẩy cô vào phòng”. Hắn đóng cửa, tựa lưng vào. “Ngồi xuống đi, dễ thương tí nào.”
“Ra ngoài. Tôi không muốn ông ở đây.”
Hắn nói, khi bước tới ngồi vào cái ghế tay vịn duy nhất, “Cô em sẽ phải thích thôi. Gái giang hồ nào cũng biết tôi có sở thích quen thuộc mà. Tôi sẽ làm bọn nó quen.”
Cô ngó hắn, lại trường kỷ ngồi xuống, “Chuyện gì đây?”
“Tối qua Johnny đến gặp tôi. Gã muốn biết tìm Fay ở đâu. Tôi có bảo cho hắn. Tôi đã không bảo nếu biết gã định giết cô ta. Tôi nghĩ nên gặp cô em trước khi tôi cho cớm hay.”
Gilda ngồi bất động, mặt trắng bệch, mắt loé lên, “Anh ấy không giết nó !”
Louie vừa nói vừa cười, “ Cớm sẽ nghĩ vậy. Họ muốn phá vụ án nhanh. Họ rất yêu Johnny vì chuyện này.”
Cô nhìn hắn một lúc thật lâu, “Bao nhiêu?” Cô nói, tay siết chặt. Hắn có vẻ ngạc nhiên.
Hắn nói, vẻ thán phục, “Nhanh thế, cô em. Có cô sẽ…”
“Bao nhiêu?”
“Tôi nghĩ tối nay ta nên lại căn hộ cô em. Sẽ còn những đêm khác nữa. Ta sẽ vui vẻ với nhau.”
“Thế anh không cần tiền à?” Hắn ngạc nhiên thấy cô bỗng trở nên dễ chịu.
Hắn vui vẻ nói, “Tôi có tiền. Chỉ không có em. Nếu nó không diễn ra như tôi nghĩ, ta sẽ khiến nó tạo ra tiền, em bé. Nhưng ta thử cách khác trước.”
Cô vói tay lấy thuốc, đốt lửa, liệng que diêm vào gạt tàn.
“Tôi thích nghĩ tới chuyện này, Louie à”.
“Sẽ là tối nay, em bé, nghĩ nhanh lên.”
Cô nhìn tay mình.
“Và anh sẽ không nói về Johnny nữa chứ?”
“Không một lời nào, em bé. Cứ xử điệu với anh, anh sẽ xử điệu với em”.
“Tôi muốn có chút thời gian. Anh đừng mong tôi…”
“Em sẽ có khi nào em rời câu lạc bộ, em bé. Không chờ nữa. Tùy em thôi.”
Cô bỗng rùn vai.
“Được thôi. Đâu có làm chết tôi. Thỏa thuận mà”.
Louie cười khoái trá. Bất kỳ thằng đàn ông nào khác cũng sẽ nghi ngờ ngay tắp lự, nhưng Louie quá cuồng nhiệt rồi. Hắn cứ tưởng bở không phụ nữ nào kháng cự nổi với hắn, và hắn coi chuyện Gilda đầu hàng là đương nhiên.
Hắn đứng lên , lại gần cô, nói, “Em thông minh lắm, em bé. Đây sẽ là một tình bạn lâu dài và đẹp đẽ”. Hắn kéo cô đứng dậy, tìm cách hôn cô.
Gilda vận sức đẩy hắn ra làm hắn ngạc nhiên.
Cô nói vội, “Anh làm hỏng phấn son tôi hết. Tránh xa tôi ra”.
Hắn cười nhăn nhở, “Thoải mái nào, em bé. Tối nay sẽ không như thế đâu”.
Cô ra mở cửa, “Gặp tôi ở cửa sân khấu trong một tiếng nữa. Tôi phải thay đồ.”
Louie nói, “Được rồi. Tôi sẽ chờ loanh quanh ở đây.”
Cô nói cộc lốc, “ Anh đi ra đi. Louie, anh không sở hữu tôi, mà tôi không muốn đàn ông trong phòng khi tôi thay đồ”.
Hắn nó, “Anh chưa sở hữu em, nhưng anh sẽ”.
Hắn lướt qua ngưỡng cửa, liếc nhìn cô.
Hắn nói, “Nếu em tốt như bề ngoài, em sẽ ổn.”
Cô dập cửa vào mặt hắn.
Trong giây lát cô đứng bất động, thở khó khăn, rồi mở cửa để đoan chắc hắn đi rồi.
Cô đóng cửa lại, vặn khóa, rồi đi nhanh đến chỗ điện thoại. Cô biết Sean O’Brien đang ở câu lạc bộ của hắn. Một phút sau, hắn ở trên đường dây.
Cô nói, “Sean, em gặp rắc rối”.
Hắn nói, “Được rồi, bé. Đó là lý do em có anh. Anh làm gì được nào?”
Cô thở ra nhẹ cả người. Thật dễ chịu khi có người có thế lực như hắn đứng sau cô. Cô cảm thấy chuyện khẩn cấp tới đâu cũng không thảnh vấn đề khi còn trong tầm ảnh hưởng của hắn. Hắn tự tin đương đầu với bất kỳ khó khăn nào đôi khi làm cô sợ.
“Louis Machini vừa đi khỏi. Johnny lấy địa chỉ của Fay ở hắn tối qua. Manchini đang tống tiền em. Em phải đưa hắn đến nhà em tối nay bằng không hắn sẽ báo cảnh sát.”
O’Brien hỏi, giọng êm ái vờ vịt, “Cưng lo gì vậy? Em đừng lo gì Manchini. Anh sẽ lo vụ này. Quên nó đi. Em đừng bận tâm đến nó nữa. Nó có ở câu lạc bộ không?”
“Hắn sẽ ở sân khấu trong một tiếng nữa.”
“Tốt. Cứ tỉnh bơ đi. Anh sẽ có mặt ngay khi em diễn xong. Ta sẽ đi cửa trước. Quên Manchini đi.”
Vì sự bình thản chết người này của hắn mà cô đột nhiên thấy sợ.
“Anh không làm hắn bị thương chứ, Sean. Hắn nguy hiểm lắm. Nếu hắn báo cảnh sát…”
O’Brien nói nhẹ nhàng, “Xong rồi. Anh biết cách làm hắn câm miệng. Quên hắn đi, em bé. Anh sẽ có mặt.” Và hắn gác máy.
Lúc mười một giờ kém hai mươi lăm, Louie rời Casino và loanh quanh ở cửa sân khấu.
Louie luôn khoác lác về thành tích chinh phục, và lần đầu tiên trong đời, hắn thấy mình có cái đáng để khoe khoang.
Hắn nhìn đồng hồ tay. Hắn đến sớm khoảng một phút. Cô ta không nên để hắn phải đợi. Một gã bặm trợn với một quý cô, mẫu người như cô không phải để hắn bặm trợn.
Tux, trong bóng tối nhá nhem trông có vẻ béo lùn, đi bộ dọc hẽm, tay đút túi áo.
Y nói, “Chào Louie, mày nghĩ mày đang làm gì ở đây?”
Louie bực bội nhìn y, y tự hỏi, thằng rác rưởi này ở đâu nhảy ra vậy?
Hắn thản nhiên nói, “Tao chờ một em. Tránh đường ra, Tux. Mày cản đường tao đấy.”
Tux cười. Cái cười không đẹp, và Louie thấy bất an.
Tux hỏi, “Không phải mày đi theo Gilda Dorman à?”
Louie vừa hỏi vừa lùi lại, “Liên quan gì tới mày?”
“Nhiều đấy, bạn hiền”. Tux nói, rút tay ra khỏi túi. Khẩu súng tự động đe dọa Louie. “ Sao, mày không biết cô ta là của O”Brien à?”
Louie sững người, mặt hắn trắng bệch và miệnh khô đắng.
Hắn nhìn khẩu súng như bị thôi miên.
Tux lập lại, “Thôi nào. Mày đang chơi với thuốc nổ đấy.”
Louie khàn giọng, “O”Brien? Sao cô ta không nói gì với tao?”
Tux nói và thọc mũi súng vào mạn sườn Louie, “Sao phải nói? Đi thôi, bạn hiền.”
Louie lào đảo bước đến cuối hẽm. Hắn biết rõ Tux nên không dám chạy.
Có chiếc xe ở cuối hẽm. Whitey, một thằng lưu manh mập mạp, mặt tươi tỉnh, râu lởm chởm, một món tóc từ trong mũ rủ xuống tai, ngồi sau tay lái.
Y nhăn nhở cười sau cửa xe, “Chào Louie, lâu quá không gặp”.
Louie chui vào băng sau, cảm giác như khẩu súng của Tux đang ấn vào thận mình. Hắn bắt đầu run.
Hắn hỏi, giọng lúng búng, yếu xìu, “Tux, ta đi đâu đây?”
Tux nói rất dễ thương, “Đưa bạn hiền về nhà.”
Louie rên rỉ, “Đâu phải đường này. Tux này, tao đâu biết cô ấy là bạn gái của O’Brien.”
Tux nói, “Ta sống để học mà. Tối qua Johnny Dorman đến tìm mày có chuyện gì vậy?”
Louie nhìn y, mồ hôi chảy dòng trên mặt.
“Tux, chỉ nói chuyện thôi. Tao _ tao nghĩ là tao sợ mấy ả giang hồ. Không có gì hết.”
Tux nói, “Xếp không thích ai sợ mấy ả của ổng. Được rồi, Whitey, cứ thế mà làm.”
Whitey đạp thắng, xe trượt đi và ngừng.
Louie kinh hoàng khi thấy bãi đất hoang trước mặt, bên kia là dòng sông.
“Tux ! Nghe này ! Tao thề… !”
Tux nói khi bước ra khỏi xe, “Tiết kiệm đi, bạn hiền.” Và dơ súng dọa Louie, “Nào, bước ra, đớp đi.”
Whitey đã ra khỏi xe. Y móc sợi xích xe đạp trong túi ra, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay phải.
Louie ra khỏi xe, chân hắn run như muốn sụm.
Tux cất súng, móc trong túi ra sợi xích xe đạp, và cũng làm như Whitey, quấn sợi xích quanh cổ tay phải.
Y khẽ khàng, “Tao muốn giết mày, bạn hiền. Nhưng xếp không muốn giết chóc. Ông ấy chỉ muốn tao dần nhẹ mày để mày đừng làm phiền cô gái nữa, và để bảo đảm là mày không mách lẻo với cớm. Nếu làm vậy, bạn hiền, lần sau tao sẽ mang cái bếp lò và sẽ tương ngay vào bụng mày.”
Louie hét lên và lấy tay che mặt, “Tránh xa tao ra ! Tránh xa ra !”
Hai gã côn đồ bất thần xông vào hắn.
-
VUỐT RÂU HÙM, Kỳ 11< Trang trước
-
Đôi dòng về tác giả F Scott FitzgeraldTrang sau >