Phần II
Chương I
1.
Chín giở năm phút sáng, bảy tiếng sau khi Ken Holland len lén rời khỏi số 25, đại lộ Lessington, mộc xe cảnh sát leo lên lề ngoài toà bin đing màu đá nâu, bên cạnh hai chiếc khác đã ở đó mười lăm phút rồi.
Một viên cảnh sát đứng gác thẳng người chú ý khi thấy Trung úy Harry Adams, phòng Điều tra án mạng chầm chậm bước lên bậc thang.
Anh ta chào và nói, “Phòng áp mái, Trung úy. Trung sĩ Donovan cũng ở trên ấy rồi.”
Admas khẽ nói mà không nhìn người gác khi đi vào sảnh, “ Chứ anh ta ở đâu khác _ dưới tầng hầm à?”
Ông dừng lại đọc tên trên mấy hộp thư, rồi khịt mũi càu nhàu.
Ông nói, thở ra hơi “Nhà nuôi mèo. Vụ giết người đầu tiên trong hai năm. Lại xảy ra trong nhà nuôi mèo.”
Adams nhỏ con, mỏng người, nhanh nhẹn. Mái tóc dày, bạc trắng trông chỏi với cái mũ đen. Mặt choắt và dài, má lõm sâu. Mũi dài, nhọn. Khi nổi giận, mà chuyện này thường lắm, đôi mắt xám đen sáng lên như thể có bóng đèn điện vừa bật trong đầu. Ông ta nghĩ gì không hề lộ ra ngoài mặt. Ông nổi tiếng là khó chịu, tàn nhẫn, dữ dội bị nhân viên ghét cay ghét đắng hệt như đám tội phạm không may ngáng đường ông vậy.
Nhưng ông là sĩ quan cảnh sát hạng nhất. Bô óc ông sắc bén gấp bốn lần Donovan và Donovan biết vậy. Gã to con này sống trong nỗi sự hãi thường trực với Adams.
Adams chậm chạp leo dần lên tầng áp mái.
Gian nhà yên ắng. Ông không gặp ai. Cứ như cư dân trên các tầng biết ông đang đi qua, họ rúm người sau cánh cửa đóng kín, nín thở và sợ hãi.
Jackson, anh cớm mặt đỏ au, đứng ở bậc chờ trên tầng khi Adams đến. Y chào rồi chờ. Y biết rõ Adams sẽ không nói gì trừ khi cần.
Adams bước vào phòng khách rộng, khoảng khoát nơi Fletcher, chuyên viên dấu tay, đang làm việc.
Donovan quanh quẩn trong phòng, bộ mặt bự nặng nề vẻ chăm chú.
Adams bước vào phòng ngủ y như bản năng mách ông rằng xác nằm ở đó. Ông lại giường, nhìn xác Fay. Ông nhìn trong vài phút, rồi vẫn dán mắt nhìn, ông lấy thuốc ra hút, thở luồng khói qua mũi.
Donovan đứng ở ngưỡng cửa, căng thẳng, yên lặng nhìn ông.
Admas hỏi mà không quay đầu, “Đốc tờ đến chưa?”
Donovan nói, “Thưa Trung úy, đang đến.”
Adams nghiêng người, đặt tay lên tay Fay.
“Chừng chết đã sáu tiếng.”
“Cây nạy đá, trung úy.”
Adams nhìn cây nạy đá nằm trên sàn rồi quay sang Donovan, “Sao nào?”
Gã to con đỏ mặt.
Y nói mà ước sao mình đừng nói, “Tôi cho nó là vũ khí giết người.”
Adams nhếch cặp lông mày bạc trắng,
“Thông minh đấy. Tôi lại tưởng cô ta cầm lại giường để gọt móng tay. Vậy ra anh nghĩ đó là khí giới giết người?” Mắt ông sáng lên, “Có thể là thứ gì khác, anh ngốc. Câm mõm thối anh lại.”
Ông ta quay đi và bước quanh phòng, trong khi Donovan nhìn ông, đôi mắt tối lại căm ghét.
Adams quát, “Anh tìm thấy gì về cô ta chưa?”
Donovan nói, “Cô ta chỉ nhập hội chừng một năm. Thường nhảy ở Hoa hồng Xanh. Cô ta không có hồ sơ, cũng không hoạt động ngoài đường.”
Adams nói, “Ra đóng cửa lại.”
Donovan làm theo lệnh. Y biết theo kinh nghiệm quá khứ và vẻ lặng lẽ trầm ngâm của Adams, có một điều gì không hài lòng sắp xảy ra, và tự thẳm sâu, y tự cổ vũ mình.
Adams nhẹ nhàng hỏi, “Báo chí chắc chưa biết.” Ông ngồi bên mép giường, đẩy chân Fay cho rộng chỗ. Có vẻ như ông ta không hay có cái xác ở bên cạnh.
“Không, thưa trung úy.” Donovan khhiếp sợ báo chí. Trong quá khứ, y đã nhiều lần chỉ trích hai tờ báo địa phương. Họ thường nói tốt cho các hoạt động của cảnh sát, riêng y thì họ lại mỉa mai cay độc.
“Sẽ cho họ biết, nhưng trưa nay đã. Báo vào bản tin giờ chót. Anh phải trực suốt ngày, cả đêm luôn để cho tin báo buổi sáng. Cho tới nay, đây là vụ giết người đầu tiên, họ sẽ loan đi khắp nơi. Tờ Herald nhắm nhà chức trách nhiều tháng rồi. Chuyện này sẽ là cớ để chúng đánh ta nếu ta không làm nhanh.” Ông ta thò bàn tay mỏng, khô vỗ đầu gối Fay. “Cô ta chẳng là gì khi còn sống, nhưng chết rồi thì khác. Donovan này, cô ta thành người rất quan trọng. Lúc này thì anh không biết chuyện gì đằng sau tấn tuồng này đâu, nhưng vụ giết người này là khối thuốc nổ: khối người trong giới cầm quyền sẽ mất việc. Chúng chỉ muốn việc này xảy ra để làm mồi lửa. Lindsay Burt có báo chí làm chỗ dựa; cử tri yêu mến ông ta. Ông ta theo mấy ông lớn nhiều năm; và nếu anh chưa biết, ngài Ủy viên là ông lớn đấy, mà Burt thì ghét bộ lòng của ông ta. Burt trữ nhiều đạn lắm rồi. Vụ này sẽ là súng cho ông ta. Ở đây, trên đại lộ Lessington, cách Toà thị chính chưa tới trăm mét, lại là nhà đầy mèo hoang. Khi mà ngài Ủy viên tuyên bố đi tuyên bố lại là thành phố sạch như tiếng chim thì chuyện này bộ không làm độc giả khoái chí tử sao?” Ông dí điếu thuốc vào gạt tàn rồi dán mắt nhìn Donovan, “Tôi bảo việc này để anh đừng coi là chuyện thường. Nó là tin sốt dẻo tới khi nào giải quyết xong, và anh, Donovan, phải đi giải quyết. Anh sẽ có mọi giúp đỡ cần thiết. Anh sẽ nhận chỉ dẫn của tôi. Nhưng công việc, danh tiếng được hay mất, là việc của anh. Hiểu không?”
“Vâng, thưa Trung úy.”
Donovan nghĩ, thế là xong. Đồ rác rưởi nhỏ con này sẽ theo ta từ khi hắn nắm lấy công việc. Hắn biết vụ này khó nhằn, bất cứ ai trong thành phố cũng có thể giết cô ta _ thế là hắn dùng vụ này để rũ bỏ mình. Cái may của mình đấy. Một quý bà bị đấm văng, còn mình rơi giữa bãi phân chính trị.
Admas tiếp, “Không dễ đâu. Kẻ giết ả là tên khó nhằn.” Ông ta ngừng, gập chân, xếp tay để lên. “Anh có bao giờ cầu nguyện chưa, Donovan?”
Gã to con đỏ mặt, thấy ông ta tỏ vẻ nghiêm nghị, y lầm bầm, “ Chắc cũng có.”
“Thế thì nghe lời tôi, cầu nguyện hết lòng đi cho thằng cha đó không phải tay lì. Nếu phải, hắn rất có kinh nghiệm khi đâm con búp bê này, và hắn có thể làm lại. Hắn sẽ mò vào nhà nuôi mèo khác và đưa cho bọn báo chí cây gậy để phang chúng ta. Đây đâu phải nhà nuôi mèo duy nhất trong thành phố. Donovan, theo hắn đi, dù hắn có là tay chì và đang định chơi cú nữa.”
Có tiếng gõ cửa, Donovan mở ra.
Jackson nói, “Đốc tờ tới đây, trung sĩ.”
Adams nói, chỉ phía giường, “ Vào đi, ông đốc. Cô ta là của ông đấy. Và, chào mừng ông.”
Đốc Summerfeld đi lại giường. Ông ta to béo, mặt đỏ au, hói và vẻ điềm tĩnh.
“Hừm, dù sao cũng gọn gàng sạch sẽ.”
Adams không chú ý đến nhận xét của Summerfeld. Ông đi vào phòng khách, tay nhiếp ảnh của cảnh sát đang chuẩn bị máy chụp hình.
Adams nói với y và Fletcher, “ Chờ lệnh của Trung sĩ Donovan. Anh ấy nhận cuộc điều tra này.”
Donovan thấy hai cái liếc mắt trao đổi ngạc nhiên.
Hắn cay đắng nghĩ, chúng biết mà. Vụ sát nhân đầu tiên trong hai năm, còn mình thì nhận nó. Chúng đâu có ngốc. Vụ này mà dễ thì đâu có ấn cho mình. Được thôi. Dù có là lần đầu, mình sẽ nắm lấy vận may. Mình sẽ ngắm nghía bộ mặt giẻ rách nhỏ con này khi mình phá được vụ án.
Adams hỏi, “ anh định làm gì trước?”
Donovan chậm chạp nói, cẩn thận từng chữ, “ Tôi muốn biết cô ta ở với ai tối qua. Ả không hoạt động trên đường phố, vậy bọn biết ả hoặc được giới thiệu với ả cũng vậy; điều này cho thấy chúng ở tầng lớp khác. Theo lời bà dọn phòng nói với tôi, ả đi với một kẻ trung tuổi, có vẻ có tiền. Không chừng cô ả tìm cách tống tiền, nên bị hạ nốc ao để bịt miệng.”
Hắn thấy Fletcher và Holtby, tay nhiếp ảnh, há hốc miệng nhìn.
Hắn nghĩ, cứ há hốc ra đi, đồ rác rưởi chúng mày. Bọn mày cứ tưởng tao không biết suy nghĩ sao?
Y tiếp, “Trong khi ông đốc làm việc, tôi đi nói chuyện với người trong mấy căn hộ khác. Biết đâu họ có thấy gã nọ.”
Adams nói, “Trung sĩ, anh nhiều niềm tin đấy. Mèo hoang thường sống nhờ vậy. Thông tin cho cớm.”
Holtby cười khẩy, “Thế mà người của bọn nó bị giết.”
Donovan nói khẽ, “Cũng là cớ cho chúng tán chuyện.”
Adams nhướng mày. Ông ta nhìn Donovan, vẻ tư lự.
Ông ta nói, “Trung sĩ, anh đúng là nhà tâm lý.”
Donovan quay sang Fletcher đang vội dấu nụ cười.
“Có cái nạy đá trong phòng ngủ. Kiểm tra dấu tay. Làm liền đi. Tôi muốn anh động đậy chút đỉnh, đừng có đứng quẩn chân nữa.”
Fletcher ngay người, “Vâng, thưa Trung sĩ.”
Donovan đi ra khỏi căn hộ.
Admas nhìn theo hắn rồi vào phòng ngủ nói chuyện với Summerfeld.
2.
Raphael Sweeting nghe tiếng chuyông cửa réo inh ở cửa trước, hắn lau vội bộ mặt đẫm mồ hôi vào tay áo ngủ.
Hắn thấy xe cảnh sát đến, và hắn biết, sớm muộn gì, chuông cửa cũng sẽ kêu.
Hắn tự hỏi, chuyện gì vậy? Có chuyện ở căn hộ bên trên. Hắn nghe tiếng chân nặng nề trên đầu. Tâm trí hắn nao núng vì vụ sát nhân, nhưng hắn chắc đó là vụ giết người. Đến khi nào hắn thấy ổn, đến khi nào hắn xua được hình ảnh ấy đi.
Chuông cứ réo, hắn vội nhìn quanh căn phòng tồi tàn, đầy bụi. Mọi chứng cớ về các hành vi buổi tối của hắn đều được dấu vội vàng. Dọn phòng mệt ứ nhưng xe cảnh sát đến đã báo động.
Tủ ly tách dựa tường nhét đầy báo chí, bì thư, tờ hướng dẫn, sổ điện thoại hắn dùng làm việc, và đã khóa lại rồi. Họ không dám mở tủ nếu không có giấy phép khám nhà. Dù có mở, cũng không thể gán được hắn điều gì, nhưng có thể cho họ biết những mánh cũ của hắn.
Leo, con chó Bắc kinh, nép trên trường kỷ, nhìn ra cửa. Nó thở nặng nhọc, ánh mắt sợ hãi như chủ nó, như thể nó biết kẻ thù đang ở ngoài kia.
Sweeting sờ nhẹ đầu con chó, nó cảm thấy nỗi sợ hãi của hắn nên không an lòng.
Sweeting ra cửa, cố trấn tĩnh, mở khoá.
Hắn nhìn người đàn ông to cao lừng lững như toà tháp, nhẹ người khi thấy không phải là Trung úy Adams, Người này hắn chưa gặp bao giờ.
“Ông cần gì?” Hắn hỏi, cố gượng cười nhưng chỉ tạo ra bộ mặt nhăn nhúm.
“Tôi là sĩ quan cảnh sát.” Donovan nói, nghĩ không biết mình gặp thằng cha béo nhỏ con này ở đâu, bộ óc suy nghĩ chậm chạp lục lọi quá khứ, nhưng chịu không nhớ ra được. “Anh là ai?”
Gã nhỏ con đứng ngáng ở cửa, ngăn không cho Donovan nhìn vào phòng, “Tôi là Sweeting. Việc gì vậy?”
Donovan bảo hắn, “Có người đàn bà bị giết ở căn hộ bên trên. Tôi qua anh có thấy ai vào căn hộ của cô ta không?”
Sweeting lắc đầu.
“E là không. Tôi đi ngủ sớm; với lại, tôi sống kín đáo, không quan tâm những chuyện trong nhà này.”
Donovan thất vọng vì không được nghe sự thật.
“Anh có nghe gì không?”
“Tôi ngủ say.” Sweeting nói. Hắn nhận ra thằng cha to con, mặt sắt này không nguy hiểm. Hắn không bị nhận mặt. Sweeting đã thấy Adams đến và sợ Adams sẽ lên thăm hắn.
“Rất tiếc không giúp ông được. Tôi chẳng biết gì cô gái trẻ ấy. Dĩ nhiên tôi có gặp cô một, hai lần gì đó. Chạm mặt ở cầu thang. Ông nói, giết người à? Kinh quá !”
Donovan nhìn hắn.
“Anh không thấy ai, không nghe gì sao?”
“Đúng vậy. Nếu không còn gì, xin ông thứ lỗi. Ông lôi tôi ra khòi giường đấy.” Sweeting từ từ khép cửa, vừa cười với Donovan.
Donovan không biết nên hỏi gì nữa. Y thấy mình mất sáng suốt, như vẫn thường vậy, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Y cộc cằn gật đầu, bước lui.
Sweeting cười vu vơ, đóng cửa, Donovan nghe ổ khóa quay.
Y kéo mũ ra sau ót, chà cằm, bước tới đầu cầu thang.
Y nhủ thầm, y có gặp thằng béo này ở đâu chưa nhỉ? Có hồ sơ, hay có gặp lần nào trên đường không? Y chắc là Adams biết. Adams không quên mặt nào. Nhún vai giận dữ, y đi tiếp xuống thang đến tầng kế.
Nửa tiếng sau, y đến sảnh. Phí mất nửa tiếng. Không ai biết gì hết.
Tia hoảng sợ loé lên trong đầu y. Phải quay lại tầng áp mái, kể với Adams, trong khi Fletcher và Holtby dỏng tai nghe, rằng không tìm thấy gì, là điều y chưa nghĩ tới. Y bực bội ấn ngón tay cái lên chuông ở cánh cửa sơn vàng.
May Christie mở cửa. Cô cũng đã thấy xe cảnh sát, biết cảnh sát sẽ đến viếng. Cô đã tợp một hớp rượu gin để lấy tinh thần, Donovan còn ngửi thấy mùi trong hơi thở.
Y nói, “Tôi là sĩ quan cảnh sát. Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Y bước tới khiến cô lùi vào phòng khách.
Cô phản đối, “Ông không được vào đây. Người ta sẽ nghĩ gì?”
Donovan gầm gừ, “Im miệng, ngồi xuống.”
Vì tò mò muốn biết tại sao cảnh sát đến nhà, chứ không phải vì bị Donovan đe dọa mà cô vâng lời, cô với lấy điếu thuốc, nhướng cặp lông mày đã nhổ trụi nhìn y.
Cô hỏi, “Cái gì cắn ông vậy?”
“Cô có biết Fay Carson không?”
Mặt May sáng lên.
Cô háo hức hỏi, “Cô ta sao?”
“Bị giết rồi.”
Y quan sát cảm xúc thay đổi và hài lòng thấy nỗi sợ hiện lên mắt cô.
“Bị giết? Ai giết?”
“Bị đâm bằng cây nạy đá. Chúng tôi chưa biết là ai. Tối hôm qua cô ta có đi làm không?”
“Tôi không biết. Tôi đi ra ngoài.”
Donovan thở ra bực tức.
“Vậy là cô cũng như mọi người, không nghe, không thấy gì à?”
May nói, “Tôi không giúp gì được ông hử? Giết người? Chà? Tôi không ưa cô ta, nhưng tôi cũng không muốn ai bị gì.” Cô đứng lên lại chỗ chai rượu gin để trên ghế bên cửa sổ. “Xin lỗi, sáng nay tôi bị nóng đầu”. Cô rót đầy ly, “Uống không?”
“Không. Vậy là tối qua cô không gặp cô ta?”
May lắc đầu, nốc cạn ly, ấn ngực rồi ho.
“Tốt rồi. Không, tôi không gặp.”
Donovan đốt thuốc.
“Kẻ sát nhân có thể trở lại.” Y nói và nghiêng người nhìn May. “Hắn có thể đến thăm cô đấy. Nếu biết gì, nên phun ra đi.”
“Nhưng tôi có biết gì đâu”.
“Cô không thấy ai? Trong khoảng từ một tới hai giờ.”
May nhìn lên trần nhà. Hương rượu làm cô choáng.
Cô nói, “Tôi về đâu chừng hai giờ. Tôi có gặp một gã trong sảnh. Nhưng ai mà biết gã đến từ bất kỳ căn hộ nào.”
Donovan nghiêng người trên ghế.
“Gã đến từ đâu không can hệ gì. Trông gã ra sao?”
“Hình như gã đang vội. Gã suýt va vào tôi. Gã cao, đen, đẹp trai. Tôi tưởng gã thích làm một ly.” Cô ta liếc Donovan, “Ông có biết…”
Donovan nói cộc lốc, “Không quan tâm. Gã ăn mặc ra sao?”
“Gã mặc đồ xám nhạt, mũ xám.”
“Gặp lại gã cô nhận ra không?”
“Chắc được. Nhưng gã không giống tên sát nhân.”
“Bọn chúng luôn vậy. Chừng bao nhiêu tuổi?”
“Chừng ba mươi.”
Donovan nhăn mặt. Y nhớ bà dọn phòng có bảo y là Fay đặc biệt thích mấy tên già.
“Cô không thể nói thêm gì được sao?
“À, tôi có bảo gã làm vài ly, nhưng gã nói đang vội. Gã đẩy tôi ra, chạy nhào xuống đường.”
“Gã có vẻ gì bối rối không?”
“Tôi không để ý, nhưng hắn như đang rất vội.”
“Gã có xe để ngoài không?”
May lắc đầu.
“Không ai để xe bên ngoài cả. Nếu có, họ để ở bãi đậu xe dưới đường.”
Donovan đứng lên.
“Được rồi. Nếu gặp lại gã đó, gọi ngay cho trung tâm. Hiểu không?”
Đã mười giờ hơn khi Donovan trở vào phòng khách của Fay.
Ông đốc Summerfeld đi rồi. Adams ngồi trên ghế bành, ngậm điếu thuốc trên môi, mắt khép.
Fletcher và Holtby đang làm việc trong phòng ngủ.
Adams hỏi, mở mắt ra, “Sao, tìm được gì chưa?” Donovan cố kiềm cơn phấn khích.
Y nói, “Mô tả về một tên có thể là thủ phạm. Có người thấy y rời bin đing khoảng hai giờ, rất vội vàng.”
Adams nói, “ai mà rời chỗ này cũng vội hết”.
“Tôi sẽ kiểm tra lại. Không cô nào mô tả khớp về gã này như thế. Có nghĩa là y đến gặp Carson. Ông đốc nói cô ta chết khi nào?”
“Khoảng một giờ rưỡi.”
“Thế thì có thể là y.”
“Đừng nghĩ thế. Có thể y đến, thấy cô ta đã chết nên vội thối lui.”
Có tiếng rì rầm làm cả hai ngước lên. Tiếng chuông điện thoại. Donovan đi lại nhìn.
“Xem này. Có ai đó đã ngắt chuông.”
Adams nhấc ống nghe.
Donovan quay nhìn ông. Y thấy Adams nhíu mày rồi nói, “Trung úy Adams, Sở Cảnh sát thành phố, đang nói đây. Anh là ai?”
Donovan nghe tiếng clíc trên đường dây. Adams treo máy, nhún vai.
Adams nói, “Chắc là khách của cô ta. Hắn ngắt vội đường dây.”
Donovan chụp ống nghe, gọi tổng đài, vội vàng nói, “CẢnh sát đây. Dò ngay theo cuộc gọi vừa rồi.”
Adams nhìn y, chớp mắt không hài lòng.
“Ý kiến ý cò gì đây? Anh không tưởng tượng tên giết người vừa gọi đấy chứ hả?”
Donovan ương ngạnh nói, “Tôi muốn biết ai gọi”.
Tiếng tổng đài, “ Cuộc gọi từ Ngân hàng quốc gia Miền Đông: quầy trả tiền.”
Donovan nói và treo máy, “Cám ơn cô.”
Y trở lại chuông điện thoại.
Y nói, “Cô ta bịt chuông hay tên sát nhân?”
Adams cao giọng gọi Fletcher.
“Anh có kiểm tra dấu tay trên chuông không?, ông ta hỏi khi Fletcher đến cửa.
“Có. Sạch bong.”
“Anh không thấy chuông bị bịt à?”
“Có chứ. Nhưng tôi nghĩ là không có gì.”
Adams khinh bỉ nói, “Không. Không dấu tay gì hết.”
Fletcher lắc đầu.
Donovan nói, “Chắc tên sát nhân làm đấy. Cô ta hẳn phải để lại dấu tay chứ.” Adams phẩy tay cho Fletcher đi.
“Tốt hơn nên tìm xem ai đã nghe chuông reo tối qua?”
Donovan nói. “ Tôi định xuống nhà băng. Tôi muốn tìm xem ai đã nhận cuộc gọi.”
“Để làm gì?”
“Cô gái này không hoạt động trên đường phố. Cô có khách quen. Có kẻ giới thiệu cho cô ta. Tôi muốn nói chuyện với càng nhiều người càng tốt. Sẽ phải có một tên mặc đồ xám nhạt.”
Adams nhún vai.
“Được thôi. Lại rối thêm ra.”
Donovan đi nhanh ra khỏi phòng. Vừa xuống thang, y vừa nghĩ rốt lại thì mình cũng nắm được một cái gì. Đó là những gì ông ta đòi hỏi. Thêm chút may mắn, y sẽ phá được vụ án này. Và người đầu tiên y nhổ vào mặt là Adams.
3.
Ủy viên Cảnh sát Paul Howard ngồi sau cái bàn gỗ gụ khổng lồ, điếu xì gà ngậm giữa hàm răng trắng khoẻ, gương mặt phong sương cương nghị khó đăm đăm.
Howard năm mốt tuổi. Ông ta nhiều tham vọng, làm việc cật lực để leo lên nấc thang chính trị, hy vọng sẽ là thẩm phán rồi thượng nghị sĩ. Ông ta khôn khéo trong guồng máy chính trị, sẵn sàng nghe lệnh, dù hậu đãi bạc bẽo. Ông đang có địa vị tốt để nhận ân huệ. Ông đã kiếm được khá nhờ món hoa hồng khi nhắm mắt làm ngơ cho những tệ nạn, và thối nát trong chính quyền hiện hữu.
Trong ghế bành bên cửa sổ, Đại úy Cảnh sát Joe Motley ngồi duỗi chân, xì gà trong tay, bộ mặt xám nghoét nhão nhẹt vô hồn. Motley là em rể của Howard, đó là lý do hắn ngồi lại ở cái ghế Đại úy Cảnh sát.
Khi Howard mới nhậm chức, Motley thấy công việc của hắn đang gặp nguy. Motley chẳng quan tâm gì đến ngành cảnh sát. Hắn là tay đua, vị trí của hắn có ích và hắn không muốn mất chỗ. Gã giỏi nhìn người, và chẳng mất công gì cũng thấy ngay thế yếu của Howard là những cô trẻ đẹp.
Gloria, em gái của Motley, trẻ và rất quyến rũ. Motley gặp đôi chút khó khăn khi dỗ dành cô bộc lộ sự duyên dáng trước mặt Howard.
Howard cưới cô trong vòng một tháng, biết thì đã quá trễ vì chức Đại úy Cảnh sát ông định hủy bỏ giờ là em rể mình.
Từ lúc đó, Motley thành bất khả xâm phạm. Howard nhanh chóng thấy nếu gây bất kỳ áp lực nào lên Motley, thì cũng nhanh chóng bị đá văng ra khỏi phòng vợ. Chừng nào còn để Motley yên, thì Gloria còn làm đầy đủ bổn phận người vợ. Điên lên vì cô gái xinh đẹp, nhanh nhẹn, ông đành chấp nhận vị trí này và nhận luôn thế phòng thủ.
Adams ngồi đối diện ông Ủy viên, hiểu được sự tình. Ông biết Motley vô dụng, dù là Đại úy cảnh sát, ông cũng biết nếu Motley văng, thì ông đương nhiên sẽ là người thay thế. Trong nhiều tháng, ông đã kiên nhẫn chờ dịp đá bay Motley và Donovan. Tất nhiên, ông thấy là phải có một vụ nổ chính trị mới thổi văng Motley khỏi sở. Ngay lúc này, khi đang nghe Howard nói, ông vẫn đang tìm cách lợi dụng cái chết của Fay Carson như mồi lửa kích hoạt vụ nổ.
Howard đang nói, nhẹ giọng nhưng giận dữ, “Tôi muốn vụ thối tha này qua nhanh”. Và nhìn Motley, “Huy động mọi nhân lực. Ta phải tóm cho được tên sát nhân. Nhà đầy gái điếm. Anh đã nói với tôi trong thành phố không có nhà chứa gái gọi mà.”
Motley cười, nhe hàm răng ám khói thuốc lá.
Ông nói, “Luôn có nhà nuôi mèo. Ta đóng chúng lại mở.”
Howard nói, “Tại sao anh không đóng nhà đó lại?”
Motley nhìn ông ta, “Anh biết tại sao mà? Nhà đó của O’ Brien.”
Mặt Howard đỏ rồi trắng bệch. Ông ta nhìn nhanh Adams, đang cúi nhìn đôi giày bóng nhoáng. Howard an tâm: hoặc Adams không nghe lời Motley hoặc cái tên O’ Brien không có nghĩa gì với ông ta.
Nhưng tên O’Brien rất có ý nghĩa với Adams. Ông biết O’Brien chính là túi tiền đứng sau lưng cái hội này. Ông biết O’Brien là chủ guồng máy của hội. Ông cảm thấy ngứa ran sống lưng. Có thể là thế. Vì O’Brien là chủ nhà số 25 Đại lộ Lessington. Y là vụ việc tai tiếng ông đang theo đuổi nhiều tháng nay. Nếu ông bẫy được Motley giúp cho O’ Brien thoát, vụ nổ mà ông chờ được mồi lửa sẽ bùng ra.
Chỉ vài viên chức cao cấp trong chính quyền biết O’Brien đứng sau hội này. Adams giả như không biết, nhưng chẳng mấy nhân vật trong hội mà ông không moi ra được.
Howard cảm thấy cơn giận chận ngang ngực. Gã mập miệng mồm bừa bãi này hẳn là điên mới phun tên O’Brien ra trước mặt Adams. Ông lại nhìn Adams. Không, thằng cha này không biết gì về O’ Brien. Lời nói trôi qua đầu y. Adams là sĩ quan giỏi, nhưng chỉ thế thôi. Y chỉ quan tâm đến công việc: chính trị với y, không có nghĩa gì.
Howard không hay là O’ Brien sở hữu nhà số 25 đại lộ Lessington, ông ta mất tinh thần khi biết vậy. Nếu báo chí mà khui ra, hậu quả của nó sẽ thổi bay ghế nhà chức trách.
Điều cần là vụ giết người này phải được giải quyết càng nhanh càng tốt, và thủ phạm phải bị bắt.
Ông hỏi Motley, “Anh tiến tới đâu rồi?”
Motley lãnh đạm chỉ Adams, “Anh ta lo vụ này. Paul, anh biết đấy, anh đang làm to vụ án, nhưng ai mà quan tâm chứ?”
Howard cay nghiệt nói, “Anh sẽ quan tâm nếu thấy đám báo chí sáng nay”. Rồi với Adams, “Anh có đầu mối gì chưa?”
Adams nói, “ Chúng tôi đã có mô tả về một người có thể đã gây ra vụ án. Donovan đang làm việc.”
Howard nóng nảy nói. “Donovan à? Anh làm thì hơn. Donovan…!” Ông ta ngừng ngang, cau có nhìn xuống bàn rồi nhún vai.
Motley nhìn ông , cố dấu nụ cười.
Donovan là con thú cưng đặc biệt của Motley. Howard và Motley đã đụng độ với nhau về hắn trước đây, Adams cũng có biết. Ông cũng biết Gloria đã được sử dụng để đỡ đòn cho Donovan, và Howard không thích gây rắc rối cho Donovan nữa, trừ khi bất đắc dĩ.
Motley vừa nói vừa vỗ vào cái bụng phệ, “ Donovan là thằng tốt”. Dù mới ba mươi tám, nhưng không tập thể dục, ăn nhiều uống lắm, làm người hắn dày lên nên trông hắn già hơn tuổi. “Chúng tôi ít gặp một vụ sát nhân, nên đây là cơ hội hiếm hoi cho Donovan. Tôi muốn y tự gầy dựng lại. Báo chí nhắm vào y từ lâu rồi. Đây là cơ may cho y chứng tỏ năng lực.”
Howard nói, cố kiềm cơn giận “lực lượng cảnh sát này không phải chỉ có một người. Tôi muốn mọi người phải làm việc. Joe, ta phải tóm được tên sát nhân.”
Motley nói tỉnh rụi, “Chắc rồi.” Y chậm chạp đứng lên. Tôi phải chạy thôi. Tối nay tôi phải đến câu lạc bộ, còn phải đi cắt tóc. Gloria bảo sẽ có mặt ở buổi khiêu vũ. Ông đến chứ?”
“Joe, ta đang có một vụ giết người.”
Motley nhìn ông.
“Thì sao? Đâu có nghĩa là anh với tôi không thể dự buổi khiêu vũ. Adams để làm gì? Hắn sẽ lo vụ này.”
Howard cộc lốc, “Anh cứ đi. Tôi còn việc phải làm.”
“Gloria không thích đâu. Cô ấy tin anh mà.”
Howard mở miệng nói gì đấy, rồi ngậm lại. Đề dấu sự bối rối, ông ta dụi tắt điếu xì gà mới cháy một nửa.
Motley tiếp, “ Tới lượt anh đấy.”
“Được. Để xem sao. Tôi sẽ coi lại.”
Motley nói, “Phải xem lại đấy. Đừng để những ranh con bám cô ta. Anh biết cô ta mà đi một mình thì sao rồi. Tôi còn phải coi chừng miếng ăn của mình chứ.”
Adams nhìn và nghe, thấy mặt Howard đanh lại, biết rằng Motley đã chạm đến nỗi đau của ông ta.
Adams khinh bỉ nghĩ thầm. Đồ ngốc ! Đồ bị vuốt mũi vì đàn bà. Y sợ mấy thằng trai trẻ qua mặt khi y không dòm chừng. Mình mà làm nô lệ cho con chó cái đó chắc mình tự sát mất!
Khi Motley đi rồi, Howard chuyển sự chú ý sang Adams. Ông nhận ra Adams nghe được nhiều hơn những gì ông ta chỉ muốn cho anh ta biết, và nhìn Adams tức giận.
Nhưng tay Trung úy như đang buồn ngủ hoặc đang để đầu óc ở những đâu đâu nên Howard an tâm.
“Adams, anh đang làm gì vụ giết người này?”
Adams chớp mắt nhìn vị Ủy viên, tỏ vẻ đề phòng, cẩn thận mở lời.
“Thưa, tôi đang áp dụng biện pháp thông thường. Tôi đã để báo cáo trên bàn ông rồi. Không có dấu vết gì. Chúng tôi có mô tả về một người đàn ông mà chúng tôi tin là đã đến căn hộ của cô gái vào lúc cô ta chết. Donovan đang làm việc theo hướng này. Giết gái điếm thường chỉ là để đánh lừa. Hình như không có nguyên do gì. Chưa tìm được gì.”
Howard chồm tới nhìn Adams, “ Có cơ may nào phá được vụ án nhanh hơn không?”
Adams lắc đầu.
“Thưa, tôi không tin. Gã này có vẻ khó chơi. Nếu y không lập lại, không có mấy cơ hội. Có vẻ như cô ta tống tiền gã nên gã giết để bịt miệng. Chúng tôi đã lục soát căn hộ, không có hiện vật gì nghi là để tống tiền, nhưng có thể cô ta có hộp gửi đồ ở đâu đó.”
Howard hỏi, “Anh nghĩ đó là tay khó chơi?” Adams lắc đầu,
“Tôi cho là không. Tay chì thường bóp cổ và rạch người. Cô ta bị đâm. Đốc tờ nghĩ là cô ta có thể biết mặt vì bị đâm từ phía trước. Chắc cô phải nhìn thấy hắn, nhưng chưa kịp la hay ít nhất cũng không ai nghe thấy gì.”
Howard lựa điếu xì gà khác, cắn đầu, nhổ toẹt vào giỏ rác.
“Phải bắt được tên sát nhân thật nhanh. Donovan làm những vụ bình thường thì được, nhưng làm nhanh không phải ưu điểm của hắn. Tôi tin anh làm được, Adams. Nắm vụ này. Đừng để ý Motley với Donovan làm gì. Theo dấu thằng sát nhân, vồ hắn. Lẽ ra phải cải tổ chỗ này từ lâu. Anh mà phá được vụ này là anh làm nhiều chuyện hay ho đấy.”
Hai người nhìn nhau.
Bộ mặt mỏng choắt của Adams không để lộ gì nhưng bên trong là cả một cơn say chiến thắng.
Ông nói, “ Nhưng Đại úy sẽ biết những gì tôi trình với ông. Ông ấy sẽ chận tôi lại.”
Howard nói, “Tôi sẽ bảo ông ta anh làm việc cho tôi. Anh nhận lệnh từ tôi, đi điều tra và làm báo cáo cho vị phó của thành phố này. Dĩ nhiên, tôi cũng cần báo cáo. Kiếm ai đỡ chân đỡ tay đi, anh tập trung vào vụ này. Tôi cho cho anh bản sao tất cả báo cáo của Donovan. Thôi, đi đi. Tôi muốn hành động ngay.”
Adams nói, “Thưa, ông sẽ sớm có.” Rồi đi ra khỏi phòng.
Howard ngồi nhìn miếng giấy thấm rồi đứng lên, hé cửa ra, nói với thơ ký,
“Tôi đến Tòa thị chính đây. Một giờ nữa tôi về.”
Ông đóng cửa, đội mũ rồi ra cầu thang riêng, vội vã ra đường.
-
Đôi dòng về tác giả F Scott Fitzgerald< Trang trước
-
Vuốt Râu Hùm Kỳ 8Trang sau >