LÃNG DU....
Lãng du về cõi giang san
Xuân xanh, Hạ trắng,Thu vàng, Đông mơ
Bốn mùa nhện cứ giăng tơ
Chim bay cá lượn, tôi chờ trăng sao
Vườn đào, không cổng, tôi vào
Cánh hoa khẽ rụng như chào ai qua
Gai nhọn mà ngỡ cành thoa
Hồng nhan lưu lại đâu nhòa dấu xưa
Trời mưa, chẳng phải, sương đưa!
Lẫn trong bụi trắng hương thừa dáng tiên
Nghe sâu thẳm, tựa lời nguyền
Yêu hoa, người sẽ ưu phiền vì hoa
Mây phơi, nắng ngời, ngọn trúc lơi
Từ khi son trẻ đến thời tóc tơ
Trong, mù, gắt, dịu, mượt , xơ
Ưu phiền, hoan lạc, đôi bờ bước qua
Chim bay, mong cánh đại bàng
Ngàn dặm về lại đại ngàn cổ xưa
Lướt thật nhẹ, bạn nắng mưa
Phiêu du tận cõi trăng vừa gặp sao
Sáng theo trưa, vừa ngày tối
Mĩm cười tôi tập đôi môi nở hoài
Biết lòng chưa thoát kiếp Ngài
Tập cười để hóa Bướm vài kiếp sau
Sáng quá sân sau, cả hàng cau
Ai mau, tôi chậm, ngắm màu trăng đi
Mắt khép mở, vàng qua mi
Đêm tàn, chợt biết xuân thì vừa qua
Ngày kéo ráng, ngỡ chiều là
Binh minh thay chổ, nhật hoa rộn ràng
Bầy chim lạ kêu vang vang
Mở lòng cho nắng thênh thang ùa vào
TK
Hạc đầu đỏ, Việt Nam Phật Quốc Tự, Nepal
GIA LỮ SƠN
(để nhớ một người bạn, anh TCD)
Hỏa Sơn Lữ, sương giăng đèo Đá lửa
Gia Lữ Sơn, nắng đuổi gió qua khe
Lá đổ, Hạ giữa Thu không quyến rũ
Võng khua, cây khát, bóng ngày trưa.
Chiều tôi mơ băng qua đồi sim tím
Trên lối về, chỉ cuội cản chân đi
Bờ suối vắng, trắng dại màu hoa cúc
Ước một ngày cây chắn, nắng qua khe
Gai nhiều quá, rừng gai sao nhọn quá
Phủ tầng không, bên hông, dưới hầm chông
Giận? Không! Gai dấu từng mầm hoang sẽ lớn
Đại ngàn nuôi, xoa dịu nỗi trần hồng
Từng gộp đá, cheo leo từng vách đá
Náu cỏ cây hay vươn thẳng theo mây
Im lìm, nứt nẻ, phơi bụng trải tấm lòng
Mai, bùn đất, cho hạt mầm bám lấy
Suối ngày mưa, tôi nhớ cuộn giòng băng
Ào ạt, xoáy tít bầy lá cũ
Cành khô xưa, quăng quật, ném tung bờ
Nước chẳng mơ, mặc đá tảng chơ vơ.
Sáng sương mờ, ngỡ ngày chưa kịp đến
Bụi bay bay lấp loáng khí rừng sâu
Chập chùng, lớp lớp màu sơn cước
Tây Bắc tràn về theo gió đông
Đêm tưởng ấm vì ngày qua nắng lữa
Áo sờn trong, da mỏng thưởng trăng khuya
Hoẳng tát, tỉnh mơ, run như rét
Núi lạnh căm, cây vắng, đá rùng mình
Lần dấu cũ, lối mòn không để lại
Vết dao xưa, sẹo lấp đã quên thù
Rừng chẳng giận, chẳng phiền, xanh chỉ nhớ
Phủ màu thương thay nỗi giận thiên thu
Mấy mùa xuân, cây còn nhớ tôi không?
Gã mộng mơ, giậm gót mỏng phiêu du
Hạ năm ấy, rừng khô xơ xác quá
Giữa tiêu điều, tôi một bóng cô liêu
Thu trở lại, tôi về qua núi cũ
Có vàng đâu, đường trắng có vàng đâu
Mây trên cao, ủ màu xanh của nắng
Bạn rừng tôi thắm quá cũng màu xanh.
Cò trắng lạc bầy bay như vội
Một mình tôi thả mắt mây trôi.
Trại Hoa Sen Trắng, 2016
TK
Hống Mai, đỉnh Gia Lữ Sơn
SÔNG HẮNG
Cái tên gợi nhắc sự vô biên
Như biển cát đôi bờ
Tự bao giờ, lồng lộng chơi nắng gió
Và lòng sông mênh mang, mổi xuân về mở đáy đón trăng qua
Là vĩnh viễn, đi từ mịt mù, từ sương rất trẻ
Từ cội thiêng, từ Kailash vạn niên tuyết lạnh
Từ chập chùng buốt trắng, từ nẻo về Hy mã Lạp Sơn
Nước cuộn về xuôi, hóa thân đồng lúa mì bát ngát,
Dịu lửa ban trưa ngàn bóng Chà là phơi sỏi cát,
Thả nhẹ tấm gương trời, soi thời bao thôn nữ, soi đền đài chỉ còn lời trăn trối
Nước bao dung muôn triệu linh hồn nay cát bụi
Gột rửa tội đời, những con người ngày đêm khắc khoải
Tưới mát tâm hoen, ôi sinh linh sao vấy bẩn miệt mài !
Tôi trôi ngang sông Hằng, giữa những nhịp cầu như không muốn dứt
Tôi trôi dọc sông Hằng, bềnh bồng mơ giữa tiếng cầu kinh
Giữa bầy chim lượn hàng chào đón
Và cả vội tranh ăn cho vui quá khúc sông
Mấy cánh sen hồng, lửa đèn hồn hiu hắt
Nép mạn thuyền lưu luyến bóng nhân sinh
Ba La Nại, phố năm nghìn năm tuổi
Trải men sông những xiêu đổ, những huy hoàng
Vọng tháp cao, ô kính lấp loáng ngắm bình minh xa lắc
Lò thiêu người mép nước , khói lửng lờ đen khuất mắt chia ly…
Bến sông, những bậc thềm ngăn cách
Cõi người và cõi thần linh bất diệt
Xuống là trầm mình trong nước thánh
Là dìm mình trong thế giới hư vô, tìm lộ đồ về nơi giải thoát
Là mơ một ngày lìa thế tục đến hoan ca
Bến sông, những thuật sĩ Du già, phục sức kỳ lạ
Đăm chiêu, lạnh lùng, xa cách, chốn trần gian như oán trách
Sao phận người phiền nhiễu, sao khổ ải, đắng cay…
Bến sông xa, tôi lìa bến sông, lại đi qua
Phố là hẽm, là dòng người xuôi ngược
Là bò thần Nandi trên tháp cao sừng sững
Là bò thật chen lẫn đoàn người thật
Bò ung dung và người tất bật,
Nắng lên cao, nắng đã thế ngàn sao
Nắng soi Ba La Nại, như bóng thần Siva đang trải
Đang phán xét chúng đồ, những kẻ đang mơ
Giấc mơ vàng, giàu sang, trường thọ
Trong cuộc đời này và cả muôn vạn kiếp về sau.
TK 5/2017
Sồng Hằng
TAJ MAHAL
Taj Mahal, chiếc Vương Miện
Ta trao cho em, lần cuối
Để ghi dấu cuộc tình, với em
Hai mươi năm, nay đã ngàn năm
Và vạn năm và mãi còn bất diệt
Taj Mahal, chiếc mạng tinh khôi
Ta tặng em, lần cuối
Để ngọc trắng là em, vĩnh viễn trên ngôi
Ngời ngời trong nắng sáng
Bãng lãng dưới ráng chiều
Soi đời ta bóng tối
Ngập vàng ta dưới nguyệt nhé em ơi !
Ta tặng em chiếc gương soi
Vĩnh viễn chẳng bao giờ hoen ố
Vì nước trời luôn sáng mãi
Và tùng xanh luôn biếc mãi
Để từ xa, ta bước lại
Bàng hoàng, nuối tiếc
Dáng hình em chỉ còn là…
Dáng hình em chỉ còn là… sóng trải bóng lung linh
Từng sáng sương mơ
Từng chiều giông bão
Mưa tháng ngày, xin nước chẳng thôi rơi
Như hồ lệ đêm ngày, ta chẳng mãi thôi vơi
Từ đáy hồ, mơ thấy lại
Em hư ảo muôn đời chẳng trốn bước chân đi
Đây dòng sông Yamuna
Nước từ ấy anh đã tạc
Vượng miện cho em, trái tim của anh, xin em đừng để lạc
Để muôn đời ta không mất dấu
Để mỗi ngày bên sông ta u sầu, không thôi ngắm
Em giữa trời thả từng lời mây ngọc
Như từng đêm quá đỗi ngọc ngà,
Em vợi vời nữ thần, nhẹ ngã xuống bên ta
Giấc mộng đi qua…
Và cát xa, bên kia bờ cát xa , ta bước qua
Thuyền nhỏ, lạc đà, đưa người đi khuất nẻo
Chỉ còn ta, vì sao xa lạ, nhạt nhòa, rã rơi từng hạt
Cát là ta, khô lạnh quá một trời…
Cát là ta, sa mạc quá một đời… cát lạnh mãi thân ta.
TK 9/2017
Đền Taj Mal, Ấn Độ
-
MẤY NHẬN XÉT VỀ DU KÝ KHÁCH ĐẾN VIỆT NAM< Trang trước
-
ĐỔNG THIÊN VƯƠNGTrang sau >