Phần II
Chương VIII
1.
Khi chèo qua mặt nước tồi sầm, váng dầu nhớt ở cửa sông, anh rán nghĩ cách nào giao Johnny vào tay Adams mà không làm Johnny nghi ngờ. Nhưng vấn đề trở nên quá khó.
Johnny có súng, y ngồi ở mũi thuyền, ngắm hình dáng chiếc Mũi Cây Liễu đang mờ dần trong bóng tối, súng cầm trong tay.
Y bỗng nói, “Chắc tôi sẽ giết thằng rác rưởi đó. Nó sẽ theo chúng ta. Có cơ hội mà không giải quyết được nó thì tôi là thằng ngốc. Y đăm đăm nhìn Ken trong ánh trăng mờ. “Anh là thằng đếch nào vậy? Sao anh lại xuất hiện đúng lúc đúng chỗ thế?”
Ken nói, “Tôi là Holland. Người ta bảo tôi Tux là người tốt nếu có gặp rắc rối. Tôi cần chỗ trốn an toàn. Lúc đến bên hông tàu, tôi nghe tiếng hai người nói chuyện. Họ đang bàn cách giết anh. Tôi nghĩ anh cần giúp nên xông vào”.
“Phải, tôi là thằng chó chết. Anh đến đúng lúc đấy, nhưng anh không biết anh vướng vào chuyện gì đâu. Tux sẽ không quên anh. Tôi đang tìm đường chuồn khỏi thành phố. Tốt hơn anh nên đi với tôi”.
“Anh định đi đâu?”
“Tôi biết một thằng cho tôi mượn xe. Ta sẽ đi Los Angeles. Tôi có bạn bè ở đó”.
Ken nói, “Tôi sẽ không đi xa. Cảnh sát đang săn lùng tôi”.
Johnny nói, “Tôi sẽ đưa anh ra khỏi thành phố. Cứ để mặc tôi. Anh đã giúp tôi, tôi giúp lại anh. Cớm trong thành phố chỉ là lũ đầu bò.” Y nhét súng vào túi bên hông, “Đây, trèo lên. Để tôi giữ mái chèo”.
Họ mất hai mươi phút để đến một bờ sông cô quạnh. Khi Ken lúng túng trèo ra khỏi thuyền, anh nghe tiếng xuồng máy nổ ở xa xa.
Johnny cũng nghe và y nhìn lên mặt đường tối đen.
“Solly đang quay lại đấy. Ta phải nhanh tìm chỗ nấp. Hai thằng đó đang đuổi theo ta, chúng còn nguy hiểm hơn cảnh sát nữa.”
Rời thuyền,, họ đi thật nhanh về phía bờ sông.
Johnny nói, “Nếu đụng cớm, cứ để tôi”.
Họ mất mười phút đến dãy cửa hàng và cà phê nơi Ken khởi hành.
Bờ sông vắng như sa mạc. Vòm giải trí chìm trong bóng tối. Ánh sáng duy nhất là bảng hiệu nhấp nháy đọc được dòng chữ WASHINGTON.
Bỗng một anh cớm từ bóng tối hiện ra.
Cả Johnny và Ken dừng phắt lại.
Anh cớm nói, chỉ gậy tuần đêm vào Ken, “Này, anh kia. Tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Ken nói, tim chùng xuống, “Có chuyện gì?”
Johnny lùi lại.
“Anh khớp với mô tả của Kenway Holland, người cần được thẩm vấn ở đồn. Anh là Holland phải không?”
Ken thấy Johnny di chuyển nhanh ra sau lưng viên cớm, đánh tay thật lẹ vào túi hông.
Ken la lên.
“Không!… Đừng…!”
Viên cớm quay lại nhưng đã quá trễ.
Tiếng súng phá tan sự yên tĩnh. Ken kinh hoàng nhìn viên cớm ngã quỵ rồi té lăn ra. Anh cúi xuống nhìn viên cớm nhưng Johnny đã kéo tay anh lôi chạy vào con hẽm tối.
Johnny nói nhanh, “Chạy đi! Anh ngốc! Họ sẽ đuổi theo ta!”
Ngay lập tức trên đầu họ một khẩu súng sủa vang. Ken nghe viên đạn bay vèo qua mặt và thấy Johnny lảo đảo.
Johnny quát, lấy lại thăng bằng, “Chạy đi!”.
Kinh hoàng, Ken lao đầu vào hẽm tối phía sau Johnny khi tiếng còi cảnh sát ré lên trong đêm đen.
Chạy chưa được năm mươi mét thì Johnny bỗng lảo đảo, mắt thăng bằng, ngã quỵ xuống.
Ken cúi xuống nhìn.
Anh hổn hển, “Trúng đạn hả?”
Johnny thở dốc, “Trúng tay. Đang chảy máu dữ”.
Ken hoảng loạn nhìn phải nhìn trái. Anh nghe tiếng ai đó đang chạy từ cầu thang sắt cách không xa. Anh nghe tiếng la hét từ xa và thêm nhiều tiếng còi cảnh sát. Anh chụp Johnny lôi y đứng dậy. Johnny tựa vào người anh.
Ken hỏi, “Con hẽm này dẫn tới đâu?”
“Tôi không biết. Để mặc tôi. Chút xíu nữa là họ bắt kịp chúng ta”.
“Không!”
Ken muốn bỏ chạy nhưng anh biết phải bám dính Johnny. Adams đã nói ông muốn có Johnny và Ken nhất quyết là ông sẽ có y.
Anh kéo Johnny đứng dựa vào tường. Gần đó có cánh cửa đi tới ngôi nhà cao, tồi tàn. Bỗng cửa mở toang, bóng một cô gái hiện ra trong khung cửa.
Cô nói thì thào rất nhanh, “Này! vào đây đi!”
Ken nghe tiếng chân chạy thình thịch ở cuối hẽm. Anh không lưỡng lự nữa. Anh lôi Johnny dậy, tống y vào chỗ tối, và nghe cô gái vội sập cửa, khóa lại. Ngay lúc ấy anh nghe có người chạy qua.
Cô gái hỏi, “Hắn bị thương à?”
“Bị bắn trúng tay”.
“Ở đây. Tôi đi lấy đèn”.
Johnny lầm bầm, “Đàn bà không tuyệt vời sao? Cứ mỗi lần rơi vào cảnh khó khăn là y như có đàn bà giúp tôi thoát ra”. Y tỳ cả người vào Ken, “Tôi thấy khó chịu quá. Chắc sắp đi sao ấy…”
Y sụm vào người Ken, rồi ngã nhào xuống sàn.
Cô gái chạy vội xuống thang, đội cái đèn nhấp nháy trên đầu.
Ken nói, “Chắc hắn ngất rồi”.
“Anh mang hắn lên được không? Phòng tôi ở đầu cầu thang”.
Ken vác hắn lên vai, lảo đảo lên cầu thang theo sau cô gái đang soi đèn.
Anh đưa Johnny vào căn phòng nhỏ, có mỗi cây đèn dầu.
“Để hắn lên giường”.
Đặt Johnny lên giường xong, anh quay sang nhìn cô gái và thấy xúc động vì cô chính là cô gái anh gặp ở vòm giải trí.
Cô mỉm cười nói, “Chào, anh chàng đẹp trai. Thế là anh vẫn cứ gặp rắc rối”. Cô trao cho anh cây đèn dầu. “Cầm đi để tôi ngó qua hắn một chút”.
Ngạc nhiên đến mức không nói được tiếng nào, Ken cầm đèn trong khi cô nhanh nhẹn cắt cổ tay áo của Johnny. Máu và da thịt rách toác làm anh muốn bệnh.
“Có thể tệ hơn, nhưng tôi phải làm ngưng chảy máu”, cô nhẹ nhàng nói. Cô băng qua phòng , lấy một sô nước đầy, đến tủ ly tách lấy hai cái khăn, trở lại giường.
Trong một khoảng thời gian ngắn đến lạ lùng, cô đã làm cầm máu và băng xong cánh tay cho Johnny.
Cô nói và dọn đống giẻ dính máu, “Thế là xong. Hắn sẽ ổn thôi”.
Ken đặt đèn lên bàn. Trong khi cô làm việc, anh bất an nghe tiếng động bên ngoài. Anh nghe tiếng còi cảnh sát, tiếng la hét, còi báo động ở xa xa, anh đoán chừng con hẽm và các cao ốc xung quanh đã ken dày cảnh sát.
Anh phải liên lạc với Adams.
Cô gái vừa dọn dẹp xong, anh nói, “Tôi phải dùng điện thoại. Cô có không?”
Cô nóng nảy nói, “Nó giống cái gì? Có một quầy dùng trả tiền ở cuối hẽm, nhưng tốt hơn anh không nên dùng nó.
Ken lo lắng nói, “Tôi phải đưa hắn đi khỏi chỗ này. Nếu họ thấy hắn ở đây, hắn sẽ gặp rắc rối.”
Cô gái cười.
Cô nói, “Bằng tuổi anh, chàng đẹp trai. Tôi quan tâm gì? Tôi không bao giờ ở ngoài rắc rối”.
“Nhưng cô không hiểu. Hắn bắn cảnh sát. Chắc họ giết hắn mất”.
Cô gái dửng dưng nói, “Vậy thì sao? Anh tôi giết hai anh cớm. Đó là trò chơi công bằng, phải không?”
Ken nhìn cô tuyệt vọng.
“Tôi phải đưa hắn ra khỏi chỗ này!”
“Nghỉ ngơi đi! Anh chưa đi được. Họ nhung nhúc như bầy ong ngoài kia. Ngồi xuống”.
Cô cúi xuống Johnny, “Để tôi pha cà phê. Hắn mất nhiều máu. Hắn chưa thể cử động”.
Ken ngồi xuống. Anh bỗng thấy mệt nhoài. Trong khi cô pha cà phê, anh nghe tiếng ồn ào ngoài kia.
Anh nói một cách khó khăn, “Chắc chắn họ sẽ đến đây. Họ sẽ lục soát từng cao ốc”.
Cô nóng nảy nói, “Ô, quên đi! Họ chưa đến đây mà”.
2.
Đứng trong bóng tối, Raphael Sweeting nhìn viên thư ký trực ca đêm ở bàn tiếp tân đang lơ đãng lật mấy trang báo buổi chiều.
Sweeting không chờ đợi lại gặp viên thư ký trực đêm đang làm việc ở Cung Maddox. Hắn chắc là viên thư ký sẽ không cho hắn lên cần thang nếu thấy hắn, hắn thấy không khôn ngoan chút nào nếu cứ đi liều và hỏi gặp Gilda vào giờ giấc này.
Nhưng hắn có tính kiên nhẫn vô hạn. Hắn chờ, ôm sát Leo vào người, tựa vai vào cột. Hắn phải chờ hai mươi phút trước khi cơ hội hắn mong chờ đến.
Viên thư ký bỗng liếc đồng hồ tay, buông tờ báo lên bàn, đi vào căn phòng phía sau.
Sweeting lướt thật nhanh qua mấy cánh cửa quay. Hắn vội vã băng qua tấm thảm dày trải sàn hành lang, vụt lên cầu thang và quẹo gấp khi viên thư ký hiện ra.
Sweeting chờ đợi, lắng nghe; rồi không thấy báo động gì, hắn đi tiếp lên cầu thang.
Phải một lúc lâu hắn mới nhận ra căn hộ 45 nằm ở đâu trong toà cao ốc mênh mông này, và sau cùng mất hết can đảm khi thấy nó ở tầng trên cùng.
Hặn định đi thang máy, nhưng không dám liều. Có bảng báo ở tầng trệt, và thư ký sẽ biết có ai đang dùng thang máy. Vậy là Sweeting phải vất vả leo cầu thang. Đến được tầng sáu, hắn đã đổ mồ hôi, thở phì phò.
Đã mười hai giờ kém mười. Hắn nghĩ, khi đứng ngoài cửa phòng Gilda, sẽ là thất bại não nề, nếu Gilda đi vắng. Hắn nhấn tay lên chuông, để yên.
Chờ một lát, hắn nghe tiếng người đi, rồi một lát nữa, cửa mở.
Gilda ngơ ngác nhìn hắn. Cô mặc áo choàng xanh nhạt, viền lông chồn xanh, chân mang dép viền xanh. Cô nhanh chóng sập cửa, nhưng trong quá khứ Sweeting đã bị quá nhiều cánh cửa sập vào mặt, nên sẵn sàng đối phó. Hắn ngáng chân vào ngạch cửa.
Hắn nói với nụ cười nhờn mỡ. “Đừng có cảnh giác thế, cô Dorman. Tôi đến đây về chuyện Maurice Yarde và anh cô”.
Hắn hài lòng thấy cô xanh mặt. Phụ nữ sợ hãi dễ sai khiến.
Cô nói, cố ấn cửa vào chân hắn, “Ông là ai?”
Sweeting nói, “Tôi là Raphael Sweeting. Tôi là bạn của anh cô. Chắc anh ấy có nhắc đến tôi. Tôi vào được chứ. Ngày hôm nay với tôi rất mệt, được ngồi thì vui quá.”
“Ông không được vào. Giờ này tôi không thể gặp ông. Xin đi cho!”
Sweeting cười.
“Cô Dorman, tôi không muốn biến tôi thành đối tượng, nhưng tôi đoan chắc cô nghe tôi chỉ có lợi. Tôi có vài thông tin cần quan tâm cho cô”.
Đôi mắt to xanh lướt qua người hắn, chú ý vào bộ đồ nhăn nhúm, dính bùn đất, ba vệt mỡ to trên cà vạt, và con mắt sưng bầm tím mà vành mũ không che hết được.
“Thông tin gì?”
“Chuyện anh cô”.
Cô do dự, rồi bước sang bên, tránh chỗ cho hắn vào.
Sweeting vui sướng bước vào sảnh, hắn theo cô vào phòng khách rộng, bài trí xa hoa, báo ngay cho hắn biết cô có nhiều tiền hơn hắn tưởng. Hắn nhìn quanh, thầm nghĩ, cô là tình nhân của vài gã giàu sụ. Nhưng đây không phải áp phe của hắn. Vấn đề là cô sống phong lưu và có nhiều tiền.
Hắn bỏ mũ, ngồi trong cái ghế êm ái, ôm con Leo vào lòng.
Hắn nói, “Tha lỗi cho con mắt của tôi. Tôi bị tai nạn bất ngờ. Cô Dorman, cô có thích chó không? Anh bạn nhỏ này là giống rất đặc biệt. Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông mượt như nhung của Leo. “Một người bạn quý. Cô có nuôi chó không?”
Gilda ngồi đối diện hắn. Mặt cô đanh lại.
Cô nói cộc lốc, “Ông muốn gì? Ông có gì nói với tôi?”
Sweeting rùn vai. Hắn khấp khởi hỏi, “Có thể nào cho tôi xin ly uýt ki soda ?
Gilda quát, “Ông không có gì ở đây cả. Ông có gì nói với tôi?”
Bộ mặt bự của Sweeting rắn lại. Không lý gì phải lịch sự với đàn bà nếu như họ rất không lịch sự với hắn. Giao thiệp với đàn ông hắn phải cẩn thận. Vài người như gã Holland, rất vũ phu, nhưng với đàn bà không có gì phải sợ.
Hắn nói, “Thông tin của tôi để bán. Thông tin liên quan đến anh cô và cô sẽ rất lo muốn mua nó”.
“Tôi sao?”
Cô ngồi xa ra, lấy hộp thuốc lá bằng bạc, đốt một điếu.
Cô hỏi, “Anh đang tìm cách tống tiền tôi đấy phỏng?”
“Tôi không cho đó là tống tiền. Thông tin giá trị luôn đáng được trả tiền. Giá là năm trăm đô la”.
Cô suy tính và hỏi, “Hẳn anh không nghĩ tôi có sẵn số tiền lớn như thế trong nhà chứ?”
“Sao không? Rõ ràng cô giàu có mà. Nó không phải số tiền lớn, nhưng nếu cô không có, tôi sẵn lòng nhận đồ nữ trang bảo đảm để ngày mai đổi tiền mặt”.
“Còn thông tin này là gì?”
Sweeting cười điệu đà.
“Cô đừng mong tôi nói mà không có tiền hay nữ trang, cô Dorman nhỉ? Kinh nghiệm của tôi cho biết đàn bà không biết đến danh dự”.
Cô nhìn hắn một lúc lâu. Dáng vẻ yên lặng như mèo của cô làm Sweeting thấy bất an.
“Cứ coi như tôi sẽ thấy cái tôi có. Ông vui lòng chờ chứ?”
Cô vào một căn phòng khác.
Sweeting lấy khăn tay chậm lên con mắt đau.
Hắn lo âu nghĩ, chắc kỹ thuật lần này không tốt như trước. Hắn chưa bao giờ lo lắng như thế. Trước là Holland quá mạnh tay ném hắn ra đường, giờ cô này lại gây khó dễ rất đáng ngờ.
Dấu hiệu cảnh báo hắn mất kiểm soát tình thế là từ Leo. Nó nhảy khỏi lòng hắn, rúm người dưới tràng kỷ.
Sweeting vội nhìn qua vai.
Gilda đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, khẩu tự động 38 li trong tay, mũi thép xanh lè nhắm thẳng vào đầu Sweeting.
Sweeting cứng người khi thấy khẩu súng. Nếu hắn sợ bạo lực, thì súng làm hắn kinh hãi. Tim hắn như muốn lộn ngược. Hắn co rúm trong ghế, mặt xám như tro.
Gilda bước tới đứng trước mặt hắn.
Cô hỏi, “Thông tin của ông là gì. Tốt hơn ông nên nói, đồ chuột nhắt, còn không tôi bắn vào chân ông và báo cho thư ký ông đột nhập vào đây”.
Sweeting sợ muốn ngất.
Hắn run rẩy, “Cẩn thận đấy. Coi chừng súng cướp cò. Làm ơn để xuống. Tôi rất vui lòng kể cho cô biết”.
Giọng cô rít lên như tiếng roi quất, “Nói! Ông biết gì về anh tôi?”
“Tối qua trung úy Adams đến gặp tôi”, hắn nói, cố rúm sâu hơn hơn vào ghế khi cô tiến sát, cách đôi mắt hoảng hốt của hắn chưa đầy ba tấc. “Ông ấy đoan chắc Johnny đã giết Fay Carson. Tôi bảo ông ấy lầm. Có lẽ Maurice Yarde mới là kẻ giết cô ta”.
Gilda sửng sốt.
“Tại sao ông lại nói thế?”
“Yarde đã gặp Fay trước đêm cuối cùng. Họ cãi nhau. Tôi nghe hắn nói sẽ cắt cổ cô ta”.
“Ông nói với Adams thế à?”
“Phải, tôi không muốn Johnny vướng rắc rối. Tôi là bạn cũ của hắn. Tôi chắc hắn không làm hại Fay. Tôi thích được chăm sóc bạn bè tôi”.
Cô lùi lại, hạ súng xuống.
“Hết rồi chứ?”
“Chưa đủ sao? Nếu không nhờ tôi, ông Trung úy vẫn nghĩ Johnny giết. Tôi đã cứu Johnny”.
“Ông cho rằng chuyện này đáng năm trăm đô la?”
Sweeting liếm môi.
Hắn cẩn trọng nói, “Tùy cô thôi. Johnny là anh cô. Tôi đã cứu hắn”.
Cô nhìn hắn không có vẻ khinh bỉ nữa.
“Họ vẫn đang săn tìm anh ấy sao?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết Johnny đang tìm Yarde. Hắn đã đến khách sạn Washington. Hắn nghĩ là sẽ tìm thấy tên kia ở đó”.
Hắn thở phào thấy cô đứng xa ra.
Hắn thăm dò, “Tôi nghĩ cô sẽ quan tâm nếu biết Yarde đang ở trong thành phố. Hay cô đã biết rồi?”
Cô nhìn hắn, mắt tối lại đầy bí ẩn.
“Tôi không biết cũng không quan tâm”. Cô mở ngăn kéo, rút ra xấp tiền, đếm bốn tờ năm đô la, “Đây, cầm lấy! Thông tin của ông đáng giá chừng này. Giờ thì đi ra đi!”
Sweeting loạng choạng đứng lên, run rẩy cầm tiền.
Hắn rên rỉ, “Cô không thể nhín chút nữa sao? Tôi biết ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không còn đồng nào”.
Cô lập lại, “Đi ra!”
Hắn vừa ra tới cửa với con Leo rúm ró dưới chân, chuông cửa bỗng réo lên.
Sweeting dừng lại, liếc Gilda. Cô nhìn ra cửa.
Cô vội nói, mũi sũng ghếch lên đe dọa hắn, “Đi đi. Nhanh!”
Sợ súng nổ bất tử, hắn biến qua cánh cửa cô mở sẵn, ra hành lang.
Cô nói và chỉ cửa ở cuối hành lang, “Lối này dẫn xuống đường. Đi đi, và tránh xa tôi ra”.
Sweeting lao theo hành lang, mở cửa khi chuông lại réo lên. Hắn liếc qua vai. Hắn không quá sợ và nghĩ không biết người khách đến muộn này là ai. Cô nóng nảy phẩy tay hắn.
Khi mở cửa hắn nhìn ổ khoá nhận ra đây là loại hắn biết cách mở. Hắn bước vội vào lối đi dẫn đến cầu thang sau, rồi sập nhanh cửa lại.
Hắn chờ một lát, áp tai vào cửa, nghe cửa lối đi đóng lại. Hắn sờ túi quần lấy chìa nhét vào ổ. Chỉ vài giây hắn đã mở được khóa. Hắn mờ hé cửa, cẩn thận nhìn lối đi.
Hắn ngoái lui, ra hiệu cho Leo chờ. Để con Leo chờ, hắn mở cửa nhẹ bước theo hành lang. Hắn dừng trước cửa phòng khách, dán tai vào.
3.
O’Brien vừa bước vào phòng khách thì thấy Gilda tỏ ra căng thẳng, hơi hoảng hốt nữa. Hắn liếc nhanh cô.
“Chuyện gì vậy, em bé? Lo à?”
Gilda nói, vẻ nóng nảy, “ Dĩ nhiên rồi”. Cô ngồi xuống trường kỷ, “Johnny biến mất. Anh có tin gì không?”
“Có chứ. Thế nên anh mới đến đây. Ảnh chờ anh ở nhà khi anh quay lại”
Gilda nhìn hắn.
“Chỗ anh à?”
O’Brien ngồi cạnh cô, “Phải. Anh ngạc nhiên thấy ảnh ở đó. Ảnh ra điều kiện”.
“Anh muốn nói gì?”
“Ảnh rất thẳng thắn. Ảnh bảo ảnh nhận ra mình là cục nợ. Ảnh cũng biết người ta nghi ảnh giết Fay. Nên ảnh đề nghị với anh một chuyện”.
Gilda vẫn nhìn hắn.
“Đề nghị gì?”
O’Brien cười.
“Có nên nói cho em biết không? Em biết Johnny mà. Ảnh chỉ quan tâm đến tiền. Ảnh đề nghị anh cung cấp tiền, ảnh sẽ đi du lịch vòng quanh châu Âu”.
“Rồi anh?”
“Dĩ nhiên. Giá khá rẻ”.
“Ôi, Sean, anh không nên, em không thể để ảnh lấy tiền của anh”.
“Chuyện xong rồi. Dù sao đó cũng là chuyện tốt nhất. Giờ hai ta nên quên anh ấy đi”.
“Không phải anh định nói ảnh đi rồi chứ?”
O’Brien nói dối trơn tuột, “Phải, anh mới ở phi trường về. Quá vất vả mới đưa được ảnh lên máy bay”.
Gilda nói, nhìn O’Brien thăm dò, “Ảnh đi mà không từ biệt em?”
“Không có thời gian, nhưng ảnh có viết giấy lại.” O’Brien lấy phong bì trong ví đưa cho cô. “Ảnh định gọi điện thoại nhưng mấy cái bốt đầy cả người. Em biết phi trường đông thế nào rồi đó. Nên ảnh viết thư.”
Cô xé phong bì, đọc tờ giấy rồi để xuống.
“Nhưng có cần phải đi nhanh vậy không hả Sean?”
Hắn đáp khẽ, “Anh nghĩ vậy. Ảnh muốn đi và anh không muốn ảnh rối beng với cảnh sát”.
“Ước gì em thấy ảnh đi”.
“Chỉ là không phải lúc. Xóa ảnh ra khỏi đầu em đi, Gilda. Anh biết em yêu quý ảnh, nhưng giờ là lúc em nên quên ảnh đi. Ảnh sẽ đi khá lâu. Ít ra là cho tới khi ta kết hôn. Nhân nói chuyện kết hôn, ta nên làm nhanh cho rồi. Cuối tuần này được không ?”
Mặt cô sáng lên.
“Được. Bất cứ khi nào anh muốn cũng được, Sean ơi”.
O’Brien đứng lên.
“Tốt. Cứ để cho anh thu xếp. Giờ đi ngủ, đừng lo gì nữa. Khuya rồi. Mai anh sẽ gọi cho em biết anh lo tới đâu”.
Sweeting nghe và càng lúc càng chú ý. Vậy là Johnny đã chuồn sang Pháp. Và cô ta đang định lấy chồng. Người cô ta gọi là Sean là ai? Có thể là Sean O’Brien không? Hắn ước chi mình có thể mở cửa hé ra hơn chút nữa để nhìn được người khách của Gilda, nhưng nhớ tới họng súng của Gilda, hắn thôi không dám liều.
Hắn nghe họ nói chuyện ở bậc chờ; rồi, giây lát sau, cửa trước khép lại.
Hắn nghe Gilda đi qua phòng khách , vào phòng ngủ, bật đèn. Cửa đóng.
Sweeting thở phào.
Nên đi cho rồi. Ít nhất cũng có hai chục đôla. Đủ trả tiền thuê nhà, nhưng chẳng còn chút gì trong tay. Bỗng hắn nhận ra đói quá. Suốt cả ngày chưa ăn gì. Leo cũng phải nhịn đói.
Hắn nghĩ, xem trong tủ đá cô ta có gì cũng hay. Thịt gà, thịt muối là ổn.
Hắn nhón chân qua hành lang đến cửa nhà bếp, nhẹ xoay nắm cửa, tìm công tắc bật lên.
Trước mặt hắn là cái tủ lạnh khổng lồ, mắt hắn sáng lên, háo hức. Hắm dừng lại, nghe ngóng. Không nghe gì cả. Rón rén bước trên sàn nhà bóng lộn, hắn nắm cửa tủ lạnh nhẹ kéo ra.
Cửa tủ lạnh mở bung.
Một tiếng thét nhỏ kinh hãi thốt ra khỏi miệng khiến hắn không kịp ngăn. Hắn té ngửa ra sau, run lẩy bẩy.
Ngồi, khom lưng trên sàn tủ lạnh, khuôn mặt đẫm máu, môi nhếch lên để lộ hàm răng trong tiếng hét tử thần , là Maurice Yarde.
Phần II
Chương IX
1.
Chiếc xuồng máy lướt lên bờ, mũi nhô khỏi mặt nước. Lượn sóng trắng xóa kéo dài do chân vịt tạo nên đánh dấu đường đi từ Mũi Cây Liễu. Tux ngồi trong thùng, Solly cầm lái. Lần đầu tiên sau từng ấy năm, Tux thấy sợ. Hắn lăn ra khỏi vòng trật tự, và biết cái gì ờ phía trước. O’Brien sẽ xục tung cả thế giới. Tux sẽ bị đánh bật ra và bật ra khỏi thế giới của O’Brien nghĩa là trở lại giới trộm cắp vặt vãnh, không có cảnh sát bảo vệ và giành giật nhau kiếm sống. Sẽ rất lâu trước khi hắn để mình vướng vào trận chiến súng đạn với cớm. Hoặc là, mà không lâu đâu, hắn sẽ là tấm bia trong nghĩa trang cảnh sát.
Tux vừa suy nghĩ vừa thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Vẫn còn cơ hội sửa sai. Nếu tìm được Johnny, quét sạch, xóa sạch mọi dấu vết y đi thì chẳng cần cho O’Brien biết Johnny đã từng thoát khỏi con tàu.
Nhưng tìm Johnny ở đâu? Johnny đến nhà em gái y hay ra khỏi thành phố rồi? Có phần chắc y đã ra khỏi thành phố. Johnny đâu có ngốc. Y hẳn biết Tux không nghỉ ngơi nếu chưa tìm được y.
Bờ sông sáng rực đã hiện rõ trong tầm mắt, Tux bỗng nghiêng về phía trước. Hắn hét to át cả tiếng máy.
Solly quay cái đầu nhọn như quả lê nhìn.
Hắn nói, “Hình như có cảnh sát. Xe cảnh sát kìa”.
Tux nói, “Đưa nó về cầu tàu của Sam. Đừng để vướng vào bọn này”.
Solly đổi hướng và trong vài phút, hắn đã đưa xuồng cặp cầu tàu.
Cả hai trườn lên thang, vội vã xuống cầu tàu vào bờ.
Còi cảnh sát ré vang và nghe cả tiếng còi báo động ở xa.
Tux nói, “Không ổn rồi. Phải ra khỏi chỗ này thôi”.
“Hay họ đuổi theo Johnny?” Solly hỏi và nhìn chiếc xe cảnh sát với bốn anh cớm đựng tụm một chỗ, lưng quay về phía chúng.
Tux quát, “Sao tao biết được? Khốn kiếp! Chắc nó thoát trong đám hội này rồi”. Hắn bỗng nghĩ ra, “Không chừng Seth biết mấy chuyện này”.
Hắn chạy dọc con hẽm, Solly theo sau.
Tux biết hết mọi ngõ ngách và các con hẽm phía sau bờ sông như biết rõ các vị trí trên con tàu của hắn. Vậy mà hắn cũng kinh ngạc khi thấy nhiều hẽm đã có cảnh sát canh gác.
Chỉ nhờ bóng tối và sự thông tỏ hắn mới không bị nhìn ra. Bằng cách leo tường và băng các sân sau, chúng đến được lối hậu của khách sạn Washington.
“Chỉ quanh quẩn đây thôi”, hắn nói với Solly, và để y chờ ở lối vào tầng hầm, hắn leo cầu thang lên sảnh chính.
Cutler đã trở lại bàn tiếp tân. Y đang hút thuốc ngó ra bờ sông.
Y ngạc nhiên khi thấy Tux.
Tux hỏi, “Chuyện quái quỷ gì vậy?”
Cutler nói, “Tốt hơn mày nên chuồn khỏi đây. Ngay tức thì. Đang nóng hơn cái lò hầm nữa”.
Tux quát lên, “Mà chuyện gì?”
“Johnny Dorman vừa bắn cớm”.
Tux giật bắn mình, kêu lên, “Cái gì?”
“Ừ, chính mắt tao thấy”.
“Nó giết hắn rồi?”
Cutler cười nhạo, “Mày thử tưởng tượng Johnny làm được chuyện hay ho bao giờ chưa? Chà, cớm thì thôi rồi, trừ phi, dĩ nhiên, hắn chết vì sợ”.
“Sao mày biết là Johnny?”
“Tao thấy có xô đẩy. Adams đang ở đây theo dấu Yarde. Bọn tao đang ở trên sân thượng lối thoát hiểm thì nhận ra Johnny với một thằng nữa ở dưới bờ sông. Một anh cớm nhận ra gã này. Johnny tặng cho hắn một viên kẹo chì ”.
Tux lo lắng hỏi, “Họ bắt được nó chưa?”
“Chưa, nhưng sẽ. Mày biết Adams giống cái gì rồi. Hắn bắn một phát trúng Johnny, quật ngã y. Chắc trúng tay, còn không ông ta sẽ hạ y bằng phát thứ hai”.
Tux hỏi, “Tao cần Johnny. Nó đi đâu rồi?”
Cutler nhăn nhở cười, “Mày không phải người duy nhất. Chỗ này nhung nhúc cớm. Tao không biết họ có bao nhiêu người nữa”.
Tux quát, “Nó đi đâu rồi?”
“Nó trốn với Rose Little”.
“Ả là ai?”
“À, là gái nhảy ấy mà. Ả làm ở vòm giải trí ban ngày, ban đêm thì đứng bờ sông. Mày nhớ nó mà. Anh nó là Ted Little, thằng đấm gục hai tên cớm năm ngoái”.
“Sao mày biết nó ở đấy?”
“Tao thấy ả đưa bọn nó vào. Nếu Adams không vội xuống thang, ông ta đã nhìn thấy rồi”.
“Tao đến đó được không?”
Cutler lắc đầu.
“Không hy vọng. Cả cái khu này hiện đã bị vây chặt rồi”.
“Tao sẽ quay lại”, Tux dứt khoát, rồi chạy qua sảnh đến cầu thang. Hắn huýt sáo gọi Solly, tên này chạy nhanh đến, yên lặng. Tux nói, “Tao biết chỗ nó ở. Giờ ta đi vồ nó”.
Solly chớp đôi mắt đen to và gật đầu. Chúng trở lại bàn.
Tux nói với Cutler, “Bọn tao lên ngó qua cái. Chỉ chỗ đi”.
Cutler nhún vai.
“Mày muốn làm gì thì tùy. Chẳng đi tới đâu đâu. Cớm đã vây hết rồi”.
Cả ba vào thang máy, kẽo kẹt và chậm chạp đưa chúng lên tầng thượng.
Tux nói khi bước ra, “Chừng nào mày sắm thang máy mới. Cái này có vẻ không an toàn”.
Cutler vui vẻ, “Không đâu. Nhưng tao vẫn thích hơn mỗi đêm hai lần lội bộ lên cái cầu thang khốn kiếp kia”.
Hắn tắt đèn hành lang, rồi mở cửa dẫn ra ngoài lối thoát hiểm.
“Coi chừng. Mấy anh cớm rất thích bóp cò”.
Tux quỳ xuống bò trên thềm, Cutler cũng nằm bẹp bò cạnh hắn.
Hắn chỉ toà cao ốc nằm ngang hẽm phía tay phải, “Ngay chỗ giáp nối, dưới kia”.
Tux nói, “Được rồi. Mày lên bàn tiếp tân đi. Tao với Solly giải quyết chỗ này”.
Cutler rút lui, Solly bò lên thế chỗ.
Tux nói nhỏ, và chỉ, “Đó. Dù thế nào cũng phải tới được chỗ đó”.
Chúng nằm nhìn xuống con hẽm tối đen. Thỉnh thoảng lại thấy bóng anh cớm đi dọc hẽm, quay lui bước trở lại, ngang qua cửa cao ốc chúng đang nhìn.
Solly nói vẻ hy vọng, “Hay tôi thử xuống, gõ đầu con giun ấy một cú. Rồi anh chui vào”.
Tux nói, “Không. Không chơi cách đó được. Nếu thử thì ta theo lối mái nhà”.
Hắn nhìn ra xa ngắm địa thế khu vực.
Sau cùng hắn nói, “Ta vào theo phía bên kia hẽm trước. Ta xuống theo lối ta lên, vòng phía sau, đột nhập vào chỗ của Dave. Ta dùng mái nhà hắn. Mất thời gian, nhưng an toàn”.
Solly trườn ra phía sau. Hắn đúng là con người hành động. Chỉ hắn cách hắn sẽ làm đúng.
Tux theo hắn xuống thang, đi cùng lúc.
2.
Johnny mở mắt, chớp chớp rồi ngẩng đầu. Y nhìn căn phòng tù mù trong khi Ken vội đứng dậy.
Johnny nhăn mặt, gượng ngồi, nói, “Chắc tôi vừa ném cục tạ. Ta ở đây bao lâu rồi?”
Ken đến gần, nói, “Hai mươi phút.”
“Cô gái đâu”.
“Cô xuống dưới nhà lấy sữa”.
Johnny nằm dài càu nhàu, “Tôi thấy yếu như sên. Ngoài kia có chuyện gì?”
“Tôi không biết. Nghe tiếng thì như họ đang bao vây chỗ này”.
“E tôi không đi xa được. Nghĩ coi ở đây có an toàn không?”
“Chắc không. Họ xét từng nhà. Họ chắc biết mình đang trốn ở một trong các cao ốc này”.
Johnny nhắm mắt, “Phải. Nghĩ coi anh tự đi được không?”
“Chưa được đâu”.
“Tắt đèn, nhìn qua cửa sổ coi”.
Ken vặn nhỏ bấc, thổi tắt ngọn lửa chập chờn, rón rén đi tới cửa sổ che màn dày.
Johnny thì thào, “Cẩn thận đấy”.
Kem thận trọng hé màn, nhìn ra ngoài đêm tối như mực. Lúc đầu anh không thấy gì, rồi anh nhận ra hai bóng mờ dưới cửa sổ. Anh vội buông màn, bước lùi lại.
“Có hai người ngay bên ngoài”.
Anh nghe cửa mở.
Rose hỏi trong bóng tối, “Đèn sao vậy?”
Ken nói, đánh diêm thắp đèn, “Tôi thắp lại đây. Tôi vừa nhìn ra cửa sổ. Cảnh sát ngay bên ngoài”.
Cô để ý Johnny đang nhìn cô. Cô lại gần y, hỏi, “Sao, anh thấy thế nào ?”
Johnny gượng cười, “Đau ghê lắm. Cám ơn cô đã băng tay. Chắc tôi mất nhiều máu ”.
Cô quay sang Ken, “Anh mong gì vậy? Nếu muốn chuồn, chàng đẹp trai, thử đi theo lối mái nhà. Để tôi lo anh này cho”.
Ken không do dự nữa. Nếu muốn sạch tội, điện thoại cho Adams bảo ông ấy biết chỗ Johnny đang trốn, ông ta sẽ giải quyết những cái lằng nhằng đang bám lấy anh từ khi anh và Johnny rời Mũi Cây Liễu.
Anh nhìn Johnny, “Anh nói sao?”
Johnny nói, “Chắc rồi. Anh chuồn đi”.
“Còn anh thì sao?”
Johnny nói, “Có vài việc tôi muốn anh làm giúp. Lại đây”.
Ken đi lại.
Johnny tiếp, “Tôi không biết anh có chỗ nào đi không. Mọi ngã đường đều bị canh chừng, e là anh phải trốn ở đâu đó. Đến chỗ em gái tôi. Nó ở 45 Cung Maddox. Nó sẽ cho anh ở với nó chờ lò lửa này nguội bớt. Kể cho nó biết chuyện tôi. Cho nó biết O’Brien lừa tôi viết thư để nó tưởng là tôi sắp đi Paris. Cho nó biết về cái thùng. Tôi muốn nó biết bộ mặt kẻ nó sắp lấy. Làm giúp tôi được chứ ?”.
Ken do dự.
Johnny dục, “Anh sắp làm chuyện tốt đẹp. Nó sẽ cho tiền anh. Nó sẽ giúp anh ra khỏi thành phố”.
Ken ngần ngại nói, “Được. Tôi sẽ đến chỗ cô ấy nếu được”.
“Không chừng nó nó sẽ nghĩ ra cách đưa tôi ra khỏi vũng bùn này. Nó nhiều ý tưởng lắm. Đừng để ai thấy anh. Có thằng thư ký trực đêm ở hành lang. Anh phải qua được nó mà đừng để nó thấy.” Y chỉ áo vắt trên ghế, “Đưa ví cho tôi”.
Ken móc ví da trong túi đưa cho y.
Johnny tìm trong ví phong bì đề địa chỉ của y.
Y hỏi, “Kiếm dùm cây bút chì?”
Ken đưa bút cho y.
Johnny nghệch ngoạc lên mặt sau phong bì.
“Đưa cái này cho nó. Nó sẽ biết anh ở chỗ tôi đến”.
Ken cầm phong bì nhét túi.
Johnny nói, “Chúc may mắn. Để tôi giữ súng. Chắc tôi cần nó hơn”.
Ken nói, lo lắng nghĩ chuyện thoát ra, “Thôi vậy đi”. Anh không an tâm để Johnny lại. Nếu cảnh sát tìm được y trước Adams, và nếu Johnny bị giết trong vụ đấu súng, anh sẽ bị dính vào vụ giết Fay. Nhưng anh phải đi. Anh phải liên lạc với Adams.
Roese sốt ruột nói, “Đi đi, chàng đẹp trai, nếu anh muốn đi. Không mấy lúc nữa họ sẽ canh đến mái nhà”.
Ken theo cô vào hành lang. Ở cuối là cửa sổ trên mái.
Cô nói, “Đi đi. Không tệ lắm đâu. Làm phim trường cho hãng Paramount mà. Đừng bỏ lỡ. Đây là cách anh tôi xài khi gặp rắc rối. Có lối thoát đưa anh đến chỗ đậu xe của hãng phim. Trèo lên tường sẽ thấy con hẽm đẫn đến đường Lennox. Phần còn lại là tùy ở anh”.
Ken lúng túng nói, “Cám ơn. Tôi nợ cô vài thứ. Nếu thoát được đống bùn này, tôi không quên cô đâu”.
“Cá là anh sẽ quên đấy, chàng đẹp trai. Đi đi, tiến lên nào! Tôi sẽ lo cho bạn anh”.
Ken nói dứt khoát, “Nhưng mà tôi không quên cô đâu”.
Cô dửng dưng, “Được rồi, anh sẽ quên thôi. Tiến lên, đi đi”.
Anh nói và chìa tay ra, “Tôi rất biết ơn cô”.
Cô cười khúc khích, nhìn anh.
“Anh khó chơi lắm, chàng đẹp trai”, cô đến gần, vòng tay ôm cổ, hôn nhẹ môi anh. Rồi cô đẩy anh ra, “Đi đi, Romeo. Anh đang phí thời gian đấy”.
Anh rướn người, đẩy cửa trên mái ra, nắm khung gỗ, đu mình lên.
Anh đu người một lát, nhìn mái nhà tối đen, rồi không thấy gì, anh du hẳn lên mái. Anh nhìn xuống khuôn mặt trắng trẻo mờ mờ của Rose, vẩy tay, đẩy cửa trên mái đóng lại, khom mình bò chậm đến chỗ ống khói.
Đến được ống khói, anh ngừng lại ngắm nghía dãy mái nhà. Từ xa anh nhìn thấy ánh đèn hãng phim. Cách khá xa. Tiếng người, tiếng bước chân bên dưới làm anh lo ngại. Mất một lúc anh mới trấn tĩnh lại, tập trung vào cách trốn đi.
Mái nhà này tiếp mái nhà kia chạy dài trong bóng tối; có mái phẳng, có mái dốc, có mái gợn sóng. Quyết định lối đi rồi, anh cẩn thận cất bước, trèo bức tường cao một mét tám đu lên mái nhà kế cận. Chỗ dốc này chảy vào máng xối, rồi dốc ngược lên mái kế tiếp.
Nửa chừng, lên mái dốc, anh trượt chân, trôi xuống máng xối, gây ra tiếng động làm anh toát mồ hôi hột. Anh lại cố, lần này bám được tay vào mép mái nhà. Anh rún người, rồi đu lên, rán bẹp người để không nổi trên nền trời.
Anh leo xuống một mái khác, băng qua, rồi nhìn xuống mái bên dưới, nghe tiếng la kích động phía bên phải.
Anh nhìn qua vai, tim chùng xuống.
Ngang con hẽm, đứng trên ban công, anh chợt nhận ra một người đàn ông và một đàn bà đang nhìn về hướng anh. Người đàn ông vẩy tay, rồi nói oang oang hết cỡ.
“Này ! Có người trên mái nhà, đó kià!”
Ken vắt chân qua mép mái nhà, thả người rơi cái đụi xuống, anh lảo đảo, cố lấy thăng bằng, thì tiếng còi cảnh sát ré lên trong bóng tối bên dưới.
Anh lao qua mái nhà, rồi dừng ngay lại khi thấy trước mặt mình là bức tường gạch cao ba mét rưỡi.
Bên dưới, anh nghe tiếng chân chạy, và tiếng đập cửa ngay bên dưới.
Anh vội chạy dọc bức tường tới cái thang sắt.
Có tiếng thét, “Này, anh kia!”
Ken không dừng. Anh lên thang, tay và đầu gối bị sướt. Khi lên tới đầu tường, một tiếng súng nổ, những mảnh gạch vụn bay tung sát mặt anh.
Anh buông mình rơi vào bóng tối, rơi xuống một mái nhà khác.
Một giọng hét lên, “Chỉ có một đứa. Nó ở bên phải anh đó”.
Ken nhìn ngoái qua vai, tim đập rộn. Một anh cớm đến gần người đàn ông và đàn bà trên ban công. Ken thụp xuống đúng lúc. Anh cớm nhắm bắn anh, viên đạn chíu qua chỉ cách đầu anh ba tấc.
Lẩn trong bóng tối, anh tuyệt vọng cố chạy đến nấp sau dãy ống khói. Anh đến được khi anh cớm khai hỏa lần nữa, nhưng mục tiêu đã xa, Ken không nghe tiếng đạn nữa. Anh chạy chữ chi quanh ống khói, dừng một giây để ngó trái ngó phải.
Phim trường vẫn còn xa. Nhưng giờ anh không mong tới đó nữa. Anh phải tấp vô đâu đó, tìm cơ may trong đám ống khói.
Anh nghe tiếng ồn bên dưới, anh nhìn giữa những ống khói.
Nổi lên đường chân trời, anh thấy bốn hình bóng đang di chuyển chậm về phía anh. Họ còn cách bốn mái nhà, nhưng đang tiến rất nhanh.
Cúi lom khom, anh băng qua mái nhà, leo một cái thang khác dẫn đến mái thấp hơn. Anh xuống tới đó.
Có tiếng rống lên, “Thấy nó không, Jack?”
Anh cớm trên ban công hét, “Không. Quá về bên phải. Đằng sau ống khói to đó”.
Ken nhận ra cửa sổ trên mái cách anh không xa, anh chạy tới, nhấc nó lên. Anh cúi xuống nhìn vào bóng tối, rán coi thử cái gì bên dưới, rồi, nghe tiếng rượt đuổi lớn dần, anh quăng chân lên khung gỗ, bám bằng một tay trong khi kéo cửa sổ mái xuống. Anh buông tay, rơi nhẹ trên sàn.
Khi lấy lại thăng bằng, anh lại nghe tiếng súng, tiếp theo là ba tiếng của một khẩu lớn hơn. Anh nghe tiếng thét, rồi lại tiếng súng. Nghe như cảnh sát bắn lẫn nhau.
Anh dựa vào tường, thở dốc, sợ hãi, vẫn lắng nghe.
Có tiếng gào, “Có hai thằng bên ống khói lớn. Tao thấy chúng rồi”.
Tiếng súng lớn hơn lại khạc.
Kinh ngạc, Ken quẹt que diêm, nhìn quanh. Anh thấy mình ở trong một gác mái bụi bặm, đầy thứ bỏ đi cũ kỹ. Anh đi nhanh ra cửa, mở ra, cẩn thận bước vào lối đi đầy bóng tối.
3.
Tux và Solly lần đường lên mái hướng về cửa sổ trên mái nhà Rose.
Chúng len qua nhiều lối thoát hẹp để lên các mái nhà, khi lên được rồi, chúng thấy dễ dàng di chuyển nhanh hơn.
Bỗng Solly chụp tay Tux lôi hắn xuống.
Y thì thào và chỉ, “Đó! nhìn kìa”.
Tux nhìn vào bóng tối. Mất mấy giây hắn chẳng thấy gì, rồi hắn thấy có gì đó di chuyển phía trên mình.
Solly thì thầm, “Có người trên đó”.
Tux đưa tay ra sau móc khẩu 45. Chúng nằm yên chờ.
Bóng phía trên bắt đầu leo mái dốc, cách chúng ba mái nhà. Hắn lên được nửa chừng rồi trượt xuống.
Solly thì thào, “Phải Johnny không?
Tux nói, “Johnny bị bắn rồi. Chắc là thằng kia. Mồ tổ nó. Tao cần Johnny”.
Chúng nhìn cái bóng leo lên mái và trườn qua bên kia. Rồi chúng nghe tiếng đàn ông hét to.
Tux chửi thề trong tiếng thở.
“Cớm đến liền bây giờ. Đi nào ! Tao phải vồ được thằng Johnny”.
Cúi thấp đầu, hắn di chuyển nhanh qua mái nhà, nhảy xuống mái kế, Solly theo sau.
Một tiếng súng nổ.
Tux nhìn thấy cửa sổ mái nhà Rose cách bốn mái nhà.
“Cớm!” Solly thì thầm, trườn nhanh như bóng ma về phía dãy ống khói.
Tux do dự rồi theo y.
Khi đang lom khom trong bóng tối, Tux bắt gặp bốn anh cớm đang leo qua cửa sổ mái kế bên. Ho giăng hàng và tiến chậm về phía trước.
Tux quát lên, “Chúng đi ngay về phía ta!”.
Solly móc khẩu 38 trong áo ra.
Tux nói, “Thế. Bắn trước khi chúng bắn ta. Tao nhắm thằng phía ngoài, mày nhắm thằng bên trái”.
Cả hai khai hoả.
Hai anh cớm ngã. Hai anh kia nằm xuống, giương súng lên.
Anh cớm trên ban công hét lên kích động, “Có hai thằng bên ống khói lớn. Tôi thấy chúng rồi”.
Tux đảo người, giương súng bắn.
Anh cớm trên ban công lảo đảo, chân va vào lan can, rồi lao về hướng ống khói bên dưới.
Tux thấy như trời giáng trên cánh tay, rồi cơn đau như xé. Tiếng súng vang tức thì.
Hắn chửi thề, buông rơi khẩu súng, ôm lấy cổ tay. Solly bình tĩnh bắn. Một anh cớm đang nằm bẹp ngước lên rồi lăn tròn.
Tux quát, “Bắn thằng kia”, hắn chụp súng bằng tay trái.
Solly và anh cớm bắn cùng lúc. Anh cớm nhảy lên, chạy vài bước rồi ngã xuống.
Tux cảm thấy Solly rúm người khi viên đạn của anh cớm găm vào thân y. Solly hộc lên rồi buông rơi súng.
Tux không chờ đến lượt mình bị thương nặng. Hắn muốn vồ Johnny. Hắn đang mất máu, cứ mỗi giây trôi qua là vấn đề của hắn thêm khó. Hắn bước lên, tay bị thương đã thành vô dụng lủng lẳng bên hông, trườn trên mái nhà, mất thăng bằng, té xuống mái bên dưới. Trong giây lát, hắn thấy tối sầm, hắn lắc mạnh xua yếu đuối đi, hắn đứng lên, lảo đảo băng qua mái nhà, rồi dừng lại nhìn cửa sổ mái nhà Rose.
Hắn không thấy anh cớm lặng lẽ đi quanh ống khói. Rất nhẹ, anh cớm bò tới gần hắn.
Anh cớm đột ngột sủa, “Giơ tay lên!”
Tux quay lại, bắn ngay.
Anh cớm lào đảo, quỵ một chân, bắn lại Tux.
Tux lãnh viên đạn vào bụng. Hặn loạng choạng, lại bắn, thấy anh cớm ngã sấp mặt. Tux cúi gập người, cố ưỡn ra, lấy lại thăng bằng, chuồn nhanh qua cửa sổ mái xuống hành lang bên dưới.
4.
Johnny và Rose đang nghe tiếng súng nổ.
Rose dựa người vào tường, mặt trắng bệch, mắt mở to. Johnny ngồi bên mép giường, cầm súng để trong lòng, mặt méo xệch.
Rose sợ hãi nói, “Hắn không tìm cách thoát đi”.
Johnny quát, “Im đi! Để tôi nghe”.
Thêm nhiều tiếng súng nổ trên đầu họ.
Johnny thì thào, “Tôi không biết hắn có súng. Hắn đang đấu súng với họ !”.
“Nhưng không phải có hai khẩu bắn họ sao? Nghe kìa !”
“Ờ. Có lý”.
Hai khẩu ! Johnny nghĩ ngay đến Tux và Solly. Chúng đang ở trên mái sao? Có lẽ chúng đã tìm ra nơi y ở và trong khi đang theo đuổi y thì đâm sầm vào cớm.
Y nhớm người và từ từ đứng dậy. Để rán đứng thẳng, y phải bám vào cây cọc giường.
Y nói vội, “Tôi phải ra khỏi chỗ này”.
Rose nói, “Anh không đi bây giờ được. Nghe kìa !”
Theo tiếng động ngoài hẽm, thì nghe như cảnh sát đang ở ngay dưới cửa sổ.
Có tiếng hét, “Cho thêm người lên đó. Bọn mày đang chơi trò gì thế hả?”
Thêm nhiều tiếng súng nổ trên đầu, Rose do dự rồi rùn người.
Johnny đi chậm ra cửa.
Rose la lên, “Đừng ngốc ! Ở yên đó !”
Bống có tiếng rào rào khủng khiếp của thủy tinh vỡ và tiếng rơi thịch rất mạnh ở ngoài cửa.
Johnny co rúm, lảo đảo rồi nằm dài ra sàn.
Rose thì thào, lấy tay che miệng, “Gì thế?”
Johnny thở dốc, “Có người vào ! Tắt đèn đi !”
Rose chạy lại, vặn nhỏ bấc, thổi tắt đèn. Cô đứng trong bóng tối, tim đập thình thịch, nghe có tiếng lết chậm như là có người bò dọc lối đi.
Johnny thở dốc, “Khóa cửa lại !”
Cô mò mẫm đi ra cửa. Đang lần tìm chìa khóa, cô thấy như cửa mở, cô nín thở hét lanh lảnh.
Cô rán sức đè mạnh, đóng cửa .
Tì người vào cửa, cô dò dẫm trong bóng tối. Những ngón tay lạnh buốt bỗng nắm chặt cổ tay cô, bóp chặt như gọng kìm.
Cô điên cuồng la hét, cố vùng vẫy nhưng gọng kìm không buông.
Nghe cô hét, Johnny lồm cồm bò. Hắn rúm người trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy dòng trên mặt.
Rose cảm thấy cửa ép dần vào cô, và mở ra. Cô lấy tay kia đập mạnh, trúng phải bộ mặt.
Cô nghe tiếng chửi thề, cô vùng mạnh, và thấy thân người nằm trên sàn.
Kinh hoảng và tuyệt vọng, Rose vừa la vừa đấm đá dữ dội.
Tux thả tay cô ra, khoèo cô vào gần hắn. Hắn chỉ còn một tay, nhưng thế đủ rồi. Hắn sợ nắm tay cô đập trúng mặt hắn; với tay lên cổ họng cô. Hắn giữ được cô trong khi cô cào cấu mặt hắn. Móng tay cô chọc trúng mắt hắn, hắn chửi thề. Rồi hắn siết chặt cô. Cô cào, cố gỡ ngón tay hắn ra; bỗng hắn thấy cô lịm đi. Hắn ném cô ra, thò tay vào áo lấy súng. Hắn nằm thở dốc, cố xem thử Johnny ở chỗ nào.
Johnny nằm yên, kinh hãi nghe tiếng động trong bóng tối.
Và y nghe được hơi thở nặng nhọc của Tux. Y biết Tux cách y chỉ chừng vài tấc, nhưng y quá sợ không dám bắn, biết rằng nếu bắn hụt, ánh chớp sẽ để lộ vị trí của y.
Tux cảm thấy như sợi dây nóng như lửa đang kéo qua bụng hắn. Hắn nghĩ mình không chịu đựng lâu hơn nữa.
“Mày đó hả, Johnny?” hắn thì thào, khẩu 45 chĩa ra trong khi hắn giỏng tai nghe tiếng động nhỏ nhất.
Johnny nín thở. Mồ hôi lạnh chảy vào mắt. Tim đập dữ dội, hắn tưởng mình sắp ngất.
Rồi hắn nghe tiếng rơi bịch trên lối đi, rồi hai tiếng nữa và hắn biết cảnh sát đã đột nhập vào.
Hắn biết cảnh sát sẽ làm gì. Họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Họ sẽ đá cửa mở, họ sẽ tưới đạn vào phòng. Không mạng nào trong phòng này còn sống.
Hắn mất tinh thần.
Hắn hét to, “Ờ ngoài đi ! Đừng bắn !”
Khẩy 45 của Tux nổ vang. Viên đạn đi ngay vào giữa trán Johnny, sọ y vỡ tung từng mảnh.
Tux ngã dúi xuống, cố nhấc súng khi cửa mở tung ra.
Hắn không còn đủ sức giương súng, và một tràng súng máy xé nát ngực hắn.
Phần II
Chương X
1.
Ken đứng ở con hẽm tối đen, dỏng tai nghe. Những gì anh nghe được là vụ đấu súng càng lúc càng ác liệt. Căn nhà im ắng, không một ánh đèn.
Anh lần đến cầu thang, di chuyển thật êm, dấn mình vào bóng tối, nắm lấy tay vịn. Anh đến chân thang, trước khi bước tiếp, anh quẹt que diêm xem mình đang ở đâu. Trên đầu là cửa ra đường. Anh nhấc then cửa, thổi tắt diêm, và rất thận trọng mở cửa.
Anh nhìn ra hẽm dẫn tới đường bên cạnh. Anh nghe ngóng, có tiếng hét ở xa, và thêm tiếng súng.
Anh không nghĩ gì đến chuyện trên mái nhà, nhưng cũng nhận ra cảnh sát đang tập trung vào đó, và không hay anh ở đâu, và thế là tốt để không bỏ lỡ cơ hội.
Anh vào hẽm, chạy đến cuối hẽm, dừng lại liếc nhìn đường bên cạnh.
Đường có vẻ hoang vắng, thu mình trong bóng tối, anh đi nhanh tới đường chính anh thấy phía trước. Chưa quá ba chục bước, thì một xe cảnh sát quành ở góc đường, lao về phía anh.
Không kịp nấp nữa, xe lao rất nhanh, tim anh đập mạnh, anh vẫn tiếp bước. Xe chạy vụt qua. Anh thoáng thấy bốn viên cảnh sát trên xe, không ai nhìn anh cả, và khi xe tấp lên lề ở cuối đường, cảnh sát nhảy ra chạy vào con hẽm ở bên.
Ken cứ đi tới đường chính. Anh dừng lại, nhìn quanh góc đường, trước khi thò mình ra. Cách phía trên vài con đường, một hàng cảnh sát dựng thành rào chắn, chận đám đông đang tò mò, háo hức nhìn ra bờ sông.
Ken bước lui thật nhanh.
Một hẽm nhỏ giữa hai căn nhà tạo thành lối thoát hiểm, anh theo con hẽm chạy song song với đường chính. Trèo qua vài bức tường, băng qua mấy mảnh sân sau, sau cùng anh ra lại đường chính, nhưng lần này là ở sau đám đông và nút thắt cảnh sát.
Lúc này anh chỉ nghĩ đến việc tìm bốt điện thoại và liên lạc với Adams. Xa ngoài đường, anh thấy có tiệm thuốc tây sáng đèn. Anh đi về phía ấy.
Tiệm thuốc vắng lặng. Viên thư ký mặc áo trắng, đứng trên lề đường, nhìn hướng có cảnh sát. Y chăm chú nên chẳng để ý đến Ken, và Ken đi vào tiệm, khép cánh cửa bốt điện thoại.
Anh gọi cho trụ sở cảnh sát.
Anh nói khi đường dây đã nối, “Trung úy Adams”.
Giọng nói cất lên, “Trung úy không có ở đây. Ai đó?”
Ken nói, “Đây là cuộc gọi cá nhân khẩn cấp. Xin vui lòng cho tôi số ở nhà ông ấy”.
“Anh có thể tìm trong sổ mà”, giọng nói càu nhàu và đường dây ngắt.
Ken lật sổ niên giám điện thoại, tìm thấy số riêng của Adams. Chờ một lát, rồi điện thoại viên báo không có trả lời.
Ken gác máy, đứng lưỡng lự, không biết phải làm gì. Có thể Admas đã ra bờ sông, giám sát chiến dịch ở đó.
Ken biết mình phải ra đường. Anh có hứa với Johnny sẽ gặp em gái y, Johnny có nói ở đó anh sẽ an toàn. Anh quyết định tới Cung Maddox, tại đó anh có thể liên lạc được với Adams.
Anh gọi lại trụ sở cảnh sát lần nữa.
Tiếng trung sĩ trực nóng nảy.
“Tôi không biết khi nào ông ấy có ở đây. Anh có muốn nhắn gì không?”
Ken suy nghĩ.
“Có. Nói với ông ấy, người ở căn hộ ông ấy đang ở số 45 Cung Maddox. Ông ấy sẽ biết.”
Viến trung sĩ lạnh lùng nói, “Được”, rồi gác máy.
Khi Ken ra khỏi tiệm thuốc, viên thư ký áo trắng nói, “Bắn nhau vì chuyện gì vậy?”
Ken nói, không dừng bước, “Tôi không biết”.
Viên thư ký chua chát nói, “Chẳng ai biết chuyện gì ở con phố này”.
Nhưng Ken đã đi xa. Anh bước nhanh. Mười phút sau anh đến Cung Maddox.
Có mấy lần anh phải lòng vòng ở đường bên chờ anh cớm đi qua. Tâm trạng anh rất căng thẳng khi bước lên lối xe chạy dẫn vào tòa cao ốc đồ sộ.
Anh nhớ lời dặn của Johnny đề phòng tay thư ký trực đêm, liếc qua cửa quay vào gian sảnh rộng. Anh không thấy tay thư ký nào cả, nhưng sau quầy tiếp tân có cánh cửa khép hở dẫn đến văn phòng ở trong. Anh đoán chừng tay thư ký ở đó.
Anh đẩy nhẹ cửa quay, bước vào sảnh. Rồi thật nhanh và nhẹ nhàng, anh chạy qua sảnh vào chỗ cầu thang, bước lên. Mất vài phút mới tìm ra phòng Gilda và lâu hơn chút nữa để leo cầu thang lên tầng trên đỉnh. Anh dừng trước cửa phòng cô và nhìn đồng hồ tay. Đã một giờ kém hai mươi.
Anh thầm nghĩ không biết cô còn thức không. Hay cô sẽ gọi tay thư ký chứ không đáp ứng tiếng gõ cửa. Anh phải liều thôi.
Anh nhấn chuông và chờ. Anh nghe có tiếng động bên trong, rồi giọng con gái lảnh lảnh, “Ai đó?”
“Tôi đem tin nhắn của anh cô”, anh lấy phong bì Johnny đưa trong túi ra, cúi xuống, anh luồn qua khe cửa.
Ngừng một lát, rồi cửa mở. Anh thấy mình đang nhìn cô gái mảnh mai như liễu, tóc vàng anh đã gặp ở quán Hoa Hồng Xanh. Cô mặc áo sơ mi lụa đỏ tươi, quần đen. Mặt cô xanh lướt, mắt to xanh sáng lên.
Cô nói, “Có chuyện gì? Chuyện gì với Johnny vậy?”
Ken nói, “Anh ấy gặp rắc rối. Anh ấy bảo tôi đến gặp cô”.
Anh không chắc cô có nhận ra anh không? Mặt cô không hiện cảm xúc gì khi cô tránh sang bên.
Anh theo cô vào phòng khách bài trí xa hoa.
Cô nói cộc lốc, “Ngồi đi. Chuyện này là thế nào đây?”
Ken vừa nói vừa ngồi, “Cảnh sát đang tìm anh cô. Anh ấy bắn cảnh sát”.
Gilda lập lại, căng thẳng, “Bắn cảnh sát? Có… bắn chết không?”
“Tôi không biết. Anh ấy bị thương, bị bắn trúng tay”.
Gilda nóng nảy nói, “Lạy Chúa! Anh không thể nói chuyện gì sao?”
“Tôi đang cố đây. Có lẽ tôi nên kể từ đầu…”.
Trong khi anh nói, cô nhìn anh, mắt dò hỏi.
Cô nói, “Anh nói anh tôi bắn cảnh sát và anh ấy bị thương? Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Khoảng hai tiếng trước”.
Cô nhìn phong bì nhăn nhúm Johnny đã đưa Ken. “Làm sao anh có cái này?”
“Anh cô đưa cho tôi. Anh ấy bảo cô sẽ biết tôi ở chỗ anh cô đến”.
“Anh ấy chỉ bảo là tôi nên giúp anh. Anh ấy không nói đến chuyện bị thương”.
“Anh ấy không thể viết rõ. Vết thương làm anh ấy đau”.
Cô ngắm nghía anh. Mắt cô giận dữ và nghi ngờ.
“Anh có ngạc nhiên khi biết giờ này anh tôi đang bay sang Paris không?”
“Không. Đây là trò bịp. O’Brien muốn giết anh ấy. Y thuyết phục anh cô viết giấy cho cô để cô tin là anh ấy đã đi Paris”
Cô vừa nói vừa đi lại tủ buýt phê, “Càng lúc càng rối rắm phải không? Anh bảo với tôi là Sean O’Brien đang lập mưu giết Johnny?”
Ken nói, lo lắng vì thấy cô tỏ rõ nghi ngờ, “Tôi biết là nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu tôi kể lại toàn bộ câu chuyện…”
Cô nói, mở ngăn kéo ở tủ ra, “Không cần đâu”, cô thọc tay vào, quay lại đối diện anh, khẩu tự động trong tay, “Đứng yên! Anh nói láo! Tôi biết anh là ai ! Anh là người cảnh sát đang tìm! Anh đã giết Fay Carson !”
2.
O’Brien vừa vào phòng khách thì chuông điện thoại réo lên.
Hắn bực bội nói với Sullivan, đi lại tủ rượu, “Nghe đi”.
Sullivan cầm lên, nghe, nhăn mặt, nhìn O’Brien, đang bận pha ly rượu chân cao.
Sullivan nói, “Đại úy cảnh sát Motley. Xếp có muốn nói chuyện với ông ta không?”
Y quát, “Chuyện gì?”
Motley nói giọng run lên vì kích động, “Vừa có báo cáo sắp có chuyện rồi. Johnny Dorman bị bắn chết”.
O’Brien sửng sốt, biến sắc mặt.
Hắn rống lên, “Ông đang nói cái quái gì vậy?”
“Người của tôi ở bờ sông đang giữ một gã tên Holland, là tên đi cùng Johnny”.
O’Brien phát khùng, “Đi cùng Johnny? Nó nói láo! Không thể đi cùng Johnny được…” Hắn dừng ngang, biết mình vừa nói gì.
Motley nói, “Y đi với Dorman. Không lầm đâu! Người của tôi đang thẩm vấn Holland, và Dorman bắn y”.
Chắc chắn Tux đã thực hiện lệnh của hắn và đã xóa sổ Johnny. O’Brien thầm nghĩ không biết Motley có say rượu không, nhưng hắn nhận ra phải rất thận trọng. Không thể kể cho Motley rằng Johnny đang nằm trong thùng xi măng chìm dưới đáy sông.
Motley tiếp, “Cả hai bỏ chạy, nhưng tình cờ Adams ở gần đấy đã nhận ra chúng. Ông ta bắn trúng tay Johnny. Chúng chạy trốn trong căn nhà ở bờ sông. Adams đã cho bao vây chỗ này. Holland thoát lên mái nhà. Có người nhìn thấy, và Adams cho người đuổi theo. Bọn họ đụng độ Tux với Solly không biết sao lại đang ở đó.”
O’Brien suýt làm rớt ống nghe.
“Cái gì?”
Motley nói, “Đừng hỏi tôi họ đang làm gì. Mấy thằng ngốc khởi sự bắn nhau. Chúng giết năm người của tôi. Tux chui vào căn nhà Dorman đang trốn, bắn y trước khi người của tôi ập vào”.
O’Brien lạnh người.
“Tux sao rồi?”
Motley nói, “Người của tôi bắn nó nát từng mảnh”.
O’Brien nghĩ, vậy là Tux đã quậy tung lên! Dẫu sao Johnny đã thoát khỏi tàu Mũi Cây Liễu. Gilda sẽ nói gì khi cô đọc báo sáng mai? Hắn nhận ra phải gặp Gilda ngay và nói dối cho cô tin trước đã. Thằng Tux khốn kiếp! May mà nó chết rồi.
Motley tiếp, “Holland đã thoát. Chúng tôi đang tìm hắn. Bọn báo chí đang bám theo”.
O’Brien quát, “Bắt Holland! Nghe rõ chưa? Đây là lệnh!”.
O’Brien sập ống nghe, đi nhanh ra sảnh nơi Sullivan đang chờ.
O’Brien nói, “Tao ra ngoài. Chờ tao”.
Hắn vội vàng đến gara, mở máy, phóng nhanh đến Cung Maddox.
Mười phút sau hắn đến nơi và lúc ấy đã chuẩn bị xong câu chuyện. Hắn cần thuyết phục Gilda là hắn chẳng dính gì đến cái chết của Johnny. Hắn đã nói với cô hắn thấy y ra phi trường đi Paris. Lúc ấy thì đã ổn: phi cơ quay lại vì máy bị trục trặc và Johnny đã rời máy bay. Cách đó là tốt nhất. Cô đang rối loạn vì cái chết của Johnny nên sẽ không thắc mắc.
Thư ký trực đêm, biết O’Brien rõ, vội mở cửa thang máy khi thấy O’Brien băng qua sảnh.
Y nói, “Thưa ông, cô Dorman trong ấy”.
O’Brien càu nhàu, vào thang máy nhanh chóng lên tầng trên cùng.
Hắn nghĩ khi đi dọc hành lang tới trước cửa phòng, cô bé đáng thương hẳn đang ngủ trên giường. Một cú sốc khủng khiếp với cô.
Hắn nhấn chuông.
Một thoáng im lặng, rồi tiếng Gilda vọng qua cửa, “Ai đó?”
“Sean đây. Để anh vào, em bé”.
Cô mở cửa.
Hắn ngạc nhiên thấy cô đứng quay lưng với hắn, đối diện với cửa phòng khách đang mở. Hắn thấy cô cầm súng trong tay.
“Chuyện gì vậy…?”
Hắn nhìn vào phòng khách, một gã mặt trắng, căng thẳng, ngồi trên ghế giương cặp mắt sợ hãi nhìn hắn.
O’Brien hỏi, “Ăn trộm?... hay gì? Đưa súng cho anh.” Hắn cầm súng và bước vào phòng khách, “Chuyện này là thế nào đây?”
Gilda nói, thở không ra hơi, “Gã này giết Fay Carson. Y đột nhập vào đây”.
O’Brien sửng sốt.
Hắn hỏi, “Mày là Holland?”
Ken nói, “Phải, nhưng tôi không giết cô ấy”.
O’Brien nói, “Hử? Nói với bồi thẩm đoàn ấy. Rồi nói với Gilda, “Nó làm gì ở đây?”
“Nó bị khùng. Nó đến xin em che dấu nó. Nó nói Johnny bắn cảnh sát và bị thương. Nó nói anh lập kế giết Johnny và nó cứu được anh ấy.”
O’Brien nói, “Buồn cười nhỉ. Gọi sở cảnh sát.” Hắn chỉ điện thoại, “Họ sẽ rất vui khi gặp hắn”.
Ken nói, “Chờ chút! Cô phải nghe tôi.” Anh nhìn Gilda, “Tôi nghe nói người này…”
O’Brien nói, dơ súng dọa anh, “Câm mồm! Mày mở mồm là ăn đạn ngay!” Và hắn tiếp với Gilda, “Gọi Motley. Ông ta sẽ giải quyết vụ này”.
Cô vừa bước lại chỗ điện thoại, chuông cửa lại reo lên. Cô vội nhìn O’Brien, tay để trên điện thoại.
Hắn hỏi Gilda và chuông cửa lại réo, “Em có chờ ai không?”
“Không”.
“Đây. Cầm súng coi chừng nó. Để anh xem ai”.
Hắn đưa súng cho cô, bước qua sảnh ra mở cửa.
Trung úy Adams đứng trong hành lang, tay đút túi. Mặt ông không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy O’Brien, nhưng thực ra ông rất ngạc nhiên.
O’Brien nói khàn khàn .
“Ông làm quái gì ở đây?”
Adams nhẹ nhàng nói, “Holland ở đây, phải không?”
“Sao ông biết?”
“Tôi nhận tin nhắn”.
O’Brien tránh sang bên.
“Ông nên vào tóm hắn đi”.
Adams bước vào phòng khách, nhìn khẩu súng trong tay Gilda, rồi nhìn Ken. Ông ranh mãnh nháy mắt với Ken.
O’Brien nói, “Thằng này giết Fay Carson. Tóm hắn đi ngay đi”.
Adams lắc đầu.
Ông nói, “Hắn không giết cô ta”.
O’Brien trả đũa, “Tôi đang nói hắn giết. Ông Ủy viên đã có đủ bằng chứng kết tội. Đừng có cãi lý với tôi! Bắt đưa hắn đi ngay”.
Adams nói và nhìn Gilda đang đặt súng xuống tủ buýt phê, “ Ông Ủy viên đã được trung sĩ Donovan báo tin, trung sĩ báo không chính xác.”
“Nếu ông Ủy viên hài lòng, thì tôi hài lòng. Tôi bảo ông bắt giam thằng này kia mà”.
“Nhưng hắn không làm. Tôi đã nhận chỉ thị thực hiện cuộc điều tra độc lập. Tôi đã điều tra và tôi đã phá được vụ án này. Anh này không phải thủ phạm”.
O’Brien hung hăng hỏi, “Ông định nói với tôi Dorman giết cô ta à?”
“Cũng không phải hắn”.
O’Brien phác cử chỉ nóng nảy.
“Đừng ra bộ bí mật chó chết! Vậy ai giết cô ta, hả?”
“Đó là câu chuyện dài. Các sự kiện…”
Gilda nói, “Tôi không muốn nghe. Sean, ông ta không thể bắt thằng này đi sao? Đúng là cú sốc. Tôi chỉ muốn đi ngủ”.
Adams nói trước khi O’Brien kịp nói, “Cô sẽ phải quan tâm, cô Dorman. Fay Carson đã bị giết trước khi cô lấy Maurice Yarde. Cô làm bộ không quan tâm là sai rồi.”
Gilda sửng sốt, môi mím chặt thành đường thẳng.
O’Brien đỏ bừng mặt, “Ông nói cái gì? Lấy Yarde? Ông định nói cái chó gì vậy?”
Gilda quay sang hắn.
“Ông ta nói láo ! Sean, đừng nghe! Đưa bọn này ra khỏi đây!”
Adams nói và ngồi xuống ghế cạnh Ken, “Cô không chối được đâu. Tôi đã được Los Angeles xác nhận mười phút trước. Cô kết hôn với Maurice Yarde mười ba tháng trước. Cô sống với hắn được bốn tháng, rồi bỏ hắn. Việc đã được lưu hồ sơ.”
Gilda cố trấn tỉnh. Cô rùn vai và quay đi.
Cô nói, giọng khàn đi, “Được thôi. Đã lưu hồ sơ. Không phải việc của ông”.
Adams vắt chéo chân, “Phải thế đấy. Việc cô kết hôn là động cơ để giết Fay Carson.”
Gilda nhìn O’Brien, đứng bất động, mắt lấp lánh.
“Đừng tin ông ta, Sean! Ông ta điên hay say rượu gì rồi”.
O’Brien nói với Adams, “Ông nên cẩn thận miệng lưỡi”.
Adams lạnh lùng nói, “Tôi sẽ trưng bằng chứng việc kết hôn cùa cô ta vào sáng mai. Cô ta chối chỉ mất thời gian.”
O’Brien lại gần Gilda, cầm tay và chăm chú nhìn cô, “Em đã lấy Yarde, hả em bé?”
Cô lưỡng lự rồi tuyệt vọng rùn vai.
“Phải, Sean, em rất tiếc. Lẽ ra em phải nói với anh. Em đang chuấn bị ly dị. Em ngốc quá nên mới lấy hắn, và em phải trả giá. Em chỉ sống với hắn không quá một tháng trước khi nhận ra con người hắn. Em quá xấu hổ không dám bảo anh.”
O’Brien tặng cô nụ cười méo xệch.
Hắn vỗ nhẹ tay cô, “Quên đi. Chúng ta ai cũng lầm lỗi. Được rồi, em bé.” Rồi quay sang Adams, “Ông dí cái mũi thối vào nhiều quá rồi đấy. Đem thằng này ra khỏi đây, tống giam nó vì tội giết Fay Carson, làm nhanh lên! Còn nói be be gì nữa là tôi tống ông đi bằng vũ lực đấy!”.
Adams chun cái mũi mỏng khi bắt gặp đôi mắt giận dữ của O’Brien.
“Không làm vậy được. Hắn không giết cô ta”.
O’Brien quát, “Vậy thì ai?”
Adams gật đầu về phía Gilda, “Dĩ nhiên là cô ta”
O’Brien nổi khùng lên, “Ôi trời! Tao sẽ bắt mày trả giá. Mày…” Hắn ngưng khi thấy mặt Gilda.
Mặt cô trắng bạch như mảng tuyết. Mắt cô nhìn lướt qua O’Brien, tay để lên cổ. Hắn nhìn theo hướng đôi mắt kinh sợ của cô.
Ở ngưỡng cửa phòng ngủ, đang ngước nhìn cô, là con chó Bắc kinh nâu vàng.
3.
Vẻ ngẫm nghĩ, con chó chạy qua phòng, ngừng ngoài cửa dẫn vào bếp. Nó cào lớp sơn, rên rỉ, rồi lại cào cửa.
Gilda hét, “Đem nó ra khỏi đây! Đem ra!”
O’Brien kêu lên, rùng mình vì vẻ hoảng sợ của cô, “Gilda! Chuyện gì vậy?”
Adams rời ghế, sãi hai bước dài, xoay tay nắm, kéo bung cửa ra.
Con chó phóng vụt vào bếp.
Adams nhìn nó chạy tới chỗ Sweeting nằm sấp mặt xuống sàn. Có vũng máu bên cạnh, cái nạy đá cắm vào bả vai nung núc thịt.
Con chó đứng bên cạnh, dí mũi vào mặt y, rồi lùi lại, rên rỉ, rúc vào gầm bàn bếp.
Adams vội nhìn Ken, rồi nhìn hướng ra cửa dẫn đến sảnh, ánh mắt biểu cảm.
Ken đứng lên, đi ra cửa, dựa lưng vào. Anh nhìn Gilda, cô này bỗng ngồi thụp xuống, mặt xám như tro tàn.
Adams nói với O’Brien, “Có lẽ ông cũng muốn nhìn qua”.
O’Brien vào bếp, đá cho Sweeting ngửa lên, nhìn mặt người chết.
Hắn hỏi, và Adams thấy hắn run lập cập, “Ai vậy?”
“Raphael Sweeting, gã tống tiền”, Adams nói. Ông nhìn con chó Bắc kinh, vừa dưới gầm bàn chui ra, kích động dí mũi vào tủ lạnh. Nó đứng, rên rỉ, cào cửa. Adams nín thở nói tiếp, “Không lẽ nào dễ vậy. Hắn không thể ở đây”.
O’Brien quát, “Ông lẩm bẩm gì vậy?”
Adams cầm tay nắm tủ lạnh, nhấc lên để nó bung ra.
O’Brien nín thở khi thấy cái xác co rúm của Maurice Yarde trong tủ lạnh.
Hắn hét lên, “Lạy Chúa tôi! Ai đây?”
Adams nói, “Chồng cô ta _Maurice Yarde. Tôi đang nghĩ không biết cô ta dấu hắn ở đâu”.
O’Brien cố gượng dậy. Hắn bước vào phòng khách.
Gilda nhìn hắn.
“Em không làm việc này, Sean. Anh phải tin em”. Cô thở dốc, “Em thấy hắn ở đó rồi. Em thề đấy”.
Hắm chạm nhẹ vai cô.
“Thôi, không sao, em bé”, hắn nói, rồi nhìn Adams đang tựa vào khung cửa bếp, hắn tiếp giọng khàn đi, “Ta sẽ làm rõ trắng đen việc này”.
Adams nói, “Tôi buộc tội cô Dorman đã giết Fay Carson, Yarde và Sweeting. Tôi sẽ trình bày vụ việc ở sở”.
O’Brien nói cộc lốc, “Ta sẽ làm rõ ngay tại đây. Cô Dorman phủ nhận cáo buộc. Ông không có bằng chứng gì cô là thủ phạm. Hay ông có rồi?”
Adams nói, “Tôi có đủ bằng chứng liên quan tới cái chết của cô Carson”.
“Bằng chứng gì?”
“Đó là động cơ. Chìa khóa vụ giết Carson tôi đã suýt quên. Lúc đầu tôi nghĩ Dorman làm. Hắn mất cân bằng và hắn từng dọa giết cô, nhưng tôi phát hiện ra hắn không thể làm. Có người thấy hắn ở ngoài câu lạc bộ Hoa Hồng Xanh khi Carson và Holland rời câu lạc bộ. Hắn không biết nơi cô sống. Hắn không thể đi trước và đột nhập vào căn hộ của cô, nên tôi loại hắn ra. Tôi biết tin Maurice Yarde có cãi nhau với Carson. Tôi nghĩ có lẽ hắn làm việc này. Tôi đến khách sạn hắn ở. Hắn đi vắng, nhưng phòng bị lục tung. Theo hiện trường vụ lục soát, có vẻ như người lục muốn tìm tài liệu đất cát gì đó. Tôi có linh cảm. Vì vậy mà tôi là cảnh sát giỏi. Tôi có linh cảm thế này. Có phải người lục là đàn bà, và có phải giấy tờ này là giấy hôn thú? Tôi không nghĩ là có thể như thế. Đó là phỏng đoán sai lầm. Nhưng tôi gọi cho Los Angeles nhờ kiểm tra Yarde. Tôi biết được hắn đã kết hôn với cô Dorman mười ba tháng trước.” Adams rời khung cửa, bước vào phòng. Ông đi tới đi lui, tay đút túi, trong khi O’Brien nhìn ông, ánh mắt khắc nghiệt. “Tôi có nghe cô Dorman sắp kết hôn với ông. Hiển nhiên cô phải lưu tâm đến một cuộc đối đầu thú vị. Tôi nghĩ nếu như Fay Carson được Yarde cho biết hắn đã kết hôn với cô Dorman. Thế là Carson có chuyện phải giải quyết với cô Dorman. Cô ta lợi dụng việc này để tống tiền nếu cô biết cô Dorman đã kết hôn với Yarde. Ông thấy đó, chỉ là ý nghĩ thôi, nhưng ý này đã tạo thành động cơ. Thế là tôi bắt đầu kiểm tra cô Dorman. Tôi tìm ra cô có ở câu lạc bộ Hoa Hồng Xanh đêm hôm trước, và đã rời đi trước Carson và Holland nửa tiếng. Như vậy cô có đủ thời gian để tới căn hộ của Carson. Cô đã từng ở chung với Carson và biết thói quen của Carson là để chìa khóa dưới tấm thảm. Bắt kỳ ai trốn trong phòng ngủ đều phải có chìa phòng khi cửa bị hư. Tôi bắt đầu thích buộc cho cô Dorman làm việc này. Thư ký trực đêm cho tôi biết đêm qua cô về nhà lúc hai giờ. Kẻ sát nhân rời nhà Carson lúc hai giờ kém hai mươi. Từ nhà Carson đến đây lái xe mất hai mươi phút. Ông cứ tự nghĩ đi. Tôi cũng được thư ký trực đêm cho hay tối qua Maurice Yarde có gọi cho cô sau chín giờ, và tay thư ký không thấy hắn rời đi. Có lẽ Yarde tìm cách moi tiền của cô Dorman. Có lẽ hắn đã kể cho cô là Carson cũng biết nữa. Cô giết hắn, cho xác vào tủ lạnh, chờ dịp thủ tiêu cái xác. Cô đến khách sạn hắn ở, lục tìm giấy hôn thú, tìm được và tiêu hủy rồi. Rồi cô đến quán Hoa Hồng Xanh, nhận ra Carson đi với Holland. Cô đến căn hộ của Carson, biết chắc Carson sẽ đưa Holland về, và gã sẽ làm kẻ thế thân quá đẹp. Cô giết cô ta, ngắt cầu chì và trở lại đây.”
O’Brien đứng lên, lại tủ buýt phê lấy hộp quẹt.
Và vừa đốt thuốc, hắn vừa nói, “Ông chưa nói với tôi luật sư giỏi sẽ thổi bay hết mọi chứng cớ. Giờ tôi nói với ông đôi điều, chính Johnny nói với tôi hắn đã giết cô ta”.
Adams lắc đầu.
Ông nói khẽ, “Hắn nói với ông vì hắn đâu có lấy ông. Có lẽ ông nên suy nghĩ lại việc lấy cô Dorman nếu biết cô là kẻ sát nhân. Dorman sẽ quan tâm tới tài chánh khi lấy ông, phải không nhỉ?”.
O’Brien nói, mặt đanh lại, “Ông không thể buộc tội quàng xiên. Ông nên thôi đi !”
“Trong vòng một tuần tôi sẽ trình cáo trạng mà không luật sư nào đảo ngược được và tôi sẽ không buông!”
O’Brien bỏ hộp quẹt xuống, tay hắn vồ khẩu súng, vụt lên chĩa vào Adams.
Hắn khàn giọng, “Đừng cử động nếu không muốn lãnh kẹo chì!” và nhìn Ken đang đứng tựa cửa, “Lại đứng cạnh ông ta!”
Ken tuân lệnh.
Adams rất bình tĩnh.
Ông nói, “O’Brien, ông sẽ không đi tới đâu. Cô ta không thể thoát tội được: hai cái xác đang nằm trong bếp nhà cô đây. Có thể cô thoát được vụ giết Carson, nhưng hai cái xác này sẽ cột chặt tay cô”.
O’Brein nói, “Đó là ông nghĩ. Nhưng ông không biết tài tổ chức của tôi. Ông có thể là anh cớm thông minh, nhưng ông còn phải học nhiều lắm”.
Gilda lảo đảo đứng lên.
O’Brien nói với cô, không rời mắt khỏi Adams, “Cho Whitey đến đây. Gọi Speedwell 56778. Bảo nó mang theo bốn thằng, làm nhanh lên”.
Cô đến chỗ điện thoại.
Adams nhẹ nhàng nói, “Tôi sẽ không làm vậy đâu. Chẳng đi tới đâu”.
O’Brien nói, mắt sáng lên, “Không à? Để tôi giải thích ông nghe. Ông và Holland sắp văng rồi. Thằng thư ký trực đêm cũng sẽ văng. Bọn nó đến đây khiêng hai cái xác đi trồng chỗ nào an toàn. Người ta sẽ thấy ông nằm ở hành lang dưới nhà, bị Holland bắn. Hắn thì nằm trên cầu thang, bị ông bắn. Thằng thư ký chết vì đạn lạc. Ổn hết, phải không?”
Adams nói, “Có thể lắm”.
O’Brien nhe răng cười, “Sẽ như thế. Holland bị buộc tội giết Carson. Tôi sắp xếp như thế đấy, Adams”.
Gilda run đến nỗi không cầm được ống nghe.
Cô rên rỉ, “Sean, em không làm được”.
Hắn nói nhanh, “Để đó. Anh sẽ giải quyết. Vào phòng ngủ đi. Em vô tội mà”.
Gilda quay người, loạng choạng ngang qua phòng, mở cửa phòng ngủ, đi vào rồi khép cửa lại.
O’Brien nhìn Adams.
Hắn nói, “Tạm biệt nhé, anh cớm thông minh”.
Hắn không thấy Leo đã ra khỏi bếp. Con chó lon ton chạy đến hắn và chồm lên, cọ mõm vào đầu gối O’Brien.
O’Brien ngạc nhiên, nhìn xuống, đá con chó văng xa.
Tay Adams bay vào túi, giật khẩu súng ra.
O’Brien khai hỏa chậm hơn một chút.
Súng Adams sủa vang, một tia máu đỏ bắn ra dưới mắt phải O’Brien, hắn buông rơi súng, té ngữa ra sau trong khi Adams bắn tiếp.
O’Brien văng vào tường, nghiêng đi rồi ngã ngửa ra.
Adams khẽ nói, “Thằng chó làm mình toát mồ hôi.” Ông hà hơi lên má, vươn vai, rồi nhăn răng cười với Ken, “Hắn có làm anh toát mồ hôi không hử?”
Ken không nói gì, lảo đảo bước đến ghế, ngồi xuống, lấy tay ôm đầu.
Adams nhìn anh, nhún vai, bước nhẹ đến cửa phòng ngủ, xoay tay nắm, mở cửa ra.
Gilda đứng giữa phòng, tay bịt tai, mặt chảy dài. Thấy ông, cô hét lanh lảnh.
Adams nói, “Không xong rồi. Cô em, cô phải ra khỏi tổ thôi. Đi nào. Ta về sở, rồi kể đầu đuôi mọi sự”.
Gilda quay lưng đi.
Adams đi chầm chậm về phía cô, tiếp, “Con chó lừa hắn rồi. Hắn đã không tổ chức được con chó. Tôi bắn hắn trước khi hắn bắn tôi. Đi nào, cô em, đừng gây khó dễ nữa”.
“Tránh xa tôi ra!”
Giọng cô sầu thảm. Mặt cô méo xệch vì kinh hoảng.
Adams nói an ủi, “Bồi thẩm đoàn sẽ yêu bước chân cô. Cô sẽ chỉ nhận hai mươi năm. Cô sẽ thoát mọi khốn khổ khi họ thả quả bom nguyên tử. Cô chưa biết đấy, nhưng cô là người may mắn”.
Gilda quay đi bỏ chạy. Cô nhảy năm bước thật nhanh đến khung cửa sổ rộng, có màn che. Cô không ngừng. Cô chạy xuyên qua màn cửa, xuyên qua cửa kính, ra ngoài cửa sổ.
Adams nghe tiếng thét thê thảm mơ hồ khi cô đi vào màn đêm, tiếng rơi bịch khi chạm lề đường, cách mười sáu tầng lầu bên dưới.
Ông rùn vai, chậm bước vào phòng khách, không nhìn Ken, vẫn đang ngồi ôm đầu, gọi điện thoại đến sở.
Ông nói vào ống nghe, “Cho xe cứu thương và một đội đến số 45, Cung Maddox, nhanh lên. Và khi tôi nói nhanh, nghĩa là thật nhanh đấy”.
Ông gác điện thoại, lại gần Ken, lôi anh dậy.
“Ra khỏi đây nào. Có muốn về nhà không đấy?”
Hoảng quá không thốt nên lời, Ken lảo đảo ra cửa.
Adams chỉ con chó Bắc kinh đang trốn dưới gầm buýt phê, “Này! Con chó sao đây? Có định cho nó một mái nhà không?”
Ken thảng thốt nhìn con chó.
Anh run giọng nói, “Không. Đời tôi không còn muốn nhìn con chó Bắc kinh nào nữa cả”.
Anh luống cuống chạy xuống thang.
4.
Sáng hôm sau, lúc tám giờ kém, Ken ngừng xe nơi góc đại lộ Marshall, chỗ anh có thể nhìn suốt con đường. Chờ vài phút, anh thấy Parker mở cổng đi về phía mình.
Vẻ sôi nổi thường ngày đã biến khỏi bước chân Parker. Hắn lết từng bước về phía Ken như đang rán hết sức mình vậy. Trông hắn xanh mét, hốc hác, tiều tụy.
Ken ra khỏi xe.
Anh lúng túng nói, “Tao tưởng đã đưa thang cho mày tới nhà băng”.
Parker nhìn anh, ngạc nhiên.
Hắn giận dữ nói, “Đồ điên. Mày đừng tới nhà băng. Cảnh sát đang lùng mày. Mày đã tự bỏ cuộc. Suốt ngày tao đã không có mày ở bên rồi, không biết chừng nào cảnh sát mới tới bắt mày đây. Tao không chịu nổi đâu!”
Ken nói, “Cứ việc níu áo đi. Tao đã gặp cảnh sát, đã giải thích. Họ bắt kẻ sát nhân tối qua rồi. Tao vô tội”.
Parker thở hổn hển.
“Bắt hung thủ rồi? Thế không phải mày à?”
“Đồ đần. Dĩ nhiên là không”.
“Ôi trời! Tao không muốn xảy ra chuyện gì cho mày nữa. Mày là thằng gieo gió nguy hiểm khốn nạn. Mày phá nát nhà tao rồi”.
Ken hỏi câu đã làm anh dằn vặt suốt mấy tiếng qua, “Mày có kể cho vợ mày tao gặp Fay không?”
Parker phun ra, “Kể à? Dĩ nhiên không! Mày đâu có nghĩ tao lại đi kể với cô ấy tao giới thiệu mày cho một ả ăn chơi chứ nhỉ? Thế là quá tệ rồi. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tao”.
Ken thở một hơi dài nhẹ cả lòng. Anh bỗng toét miệng cười, ôm chầm lấy Parker.
Anh nói, “Thôi thế là thoát. Mày đừng kể với Ann nhé?”
Parker quắc mắt.
“Tao không hiểu tại sao hai ta lại chung mâm như vậy. Nếu tao có kể với cô ấy, thì cũng đáng kiếp mày, nhưng tao không nói đâu”.
Ken vừa nói vừa nhìn hắn, “Thật không?”
Parker càu nhàu, “Thật. Hai thằng mình nhốt chung chuồng chó thì không cần đâu”.
“Cừ lắm! Người anh em! Tao toát hết mồ hôi từ khi nhận được thư cô ấy. Tao mới nghe sáng nay. Năm ngày nữa cô ấy về. Mẹ cô ấy sẽ được đưa về nhà. Lẽ ra bà đã đi từ mấy tuần trước, nhưng nay Ann mới dỗ được bà. Thứ Hai tuần sau cô ấy về.”
Parker gầm gừ.
“Mày thế là ổn. Tao mới đang rối”.
“Sáng nay Maisie sao rồi?”
Parker lắc đầu.
“Giống bà thánh ăn không tiêu. Cô ấy cứ im không nói tiếng nào, lịch sự, xa cách đến kinh lên được. Chắc tao còn ở chuồng chó mấy tháng nữa may ra cô ấy mới quên”.
Ken đề nghị, “Tặng cô ta món quà đắt tiền. Áo lông mùa đông chẳng hạn”.
“Đúng đó. Tiêu tiền dùm tao. Làm sao đủ tiền mua được cái áo lông nhỉ?”
“Nói làm chi thằng khờ. Đâu cần phải có đủ. Mày cứ dùng cái đầu nấu vài mẩu chuyện tiếu lâm”.
Parker ủ rủ gật đầu.
“Tao biết. Đang suy nghĩ đây. Tao ngốc nên cha trung sĩ mới dọa được tao”.
“Ta không nên đứng đây cả ngày. Vào đi nếu muốn”.
Parker nói và chui vào xe, “Rồi, xong. Nhưng đừng tưởng hai ta như nhau nhé. Vì không phải vậy đâu”.
Ken ngắt lời, “Thôi, im miệng! Mày quậy đống xà bần lên thì mày phải nhận thôi.”
Parker ngạc nhiên liếc anh. Hắn để ý thấy chỉ qua một đêm mà Ken khác hẳn. Anh ta dày dạn hơn, đáng tin hơn, không phải loại người chỉ để giỡn chơi.
Parker hỏi, “Ai giết cô ta? Chuyện ra sao?”
Ken nói dối, “Tao cũng biết như mày thôi. Tao đến sở cảnh sát, nói với ông Trung úy là tao ở bên Fay Carson tối qua, và chờ bị bắt. Ông ấy bảo tao cứ về nhà, vì họ tìm được hung thủ rồi. Tao không chờ mời đến lần thứ hai. Tao biến”.
Parker thất vọng, “Tao tưởng mày vừa kể câu chuyện hay. Chán phèo”.
Ken nói, mặt cứ bơ ra, “Tao cũng đoán thế mà”.
Khi đã vào chỗ đậu xe phía sau nhà băng rồi, Parker nói, “Mày có định kể cho Ann nghe không?”
Ken lắc đầu.
Anh nói khi ra khỏi xe, “Mày ngốc quá. Tao không nói đâu”.
5.
Năm ngày sau, Ken đứng trên sân ga chờ chuyến xe đưa Ann về nhà.
Anh thấy mình hết sức trong sạch. Suốt bốn buổi chiều qua, anh làm việc không ngừng nghỉ cả trong nhà và ngoài vườn. Tất cả những việc lặt vặt Ann từng nhờ anh làm trong mấy tháng trước, và cả những việc anh dự định, đều đã làm xong. Vườn chưa bao giờ đẹp hơn thế. Bếp được trang trí lại. Cửa sổ lau sạch. Bản lề hỏng ở cổng đã sửa xong; cả xe cũng được lau bóng lại.
Báo đầy tin giật gân. Chính quyền thành phố như bốc lửa, nhiều thành viên chủ chốt bị giải nhiệm, trong số đó có Đại úy Joe Motley, ông ta cho rằng việc thì quá khó so với tính dễ dãi của ông. Tên tuổi Lindsay Burt được đưa lên đầu trang như lãnh đạo chính trị nhiều tiềm năng, tờ Herald còn đoán già đoán non rằng chẳng mấy chốc, Trung úy Adams sẽ được đề cử chức Đại úy Cảnh sát.
Lần đầu tiên từ khi nhìn thấy xác Fay, anh mới thấy bình yên. Với niềm phấn khích khôn cùng, anh nhìn chuyến tàu từ từ vào sân ga.
Anh bắt gặp mái tóc vàng của Ann khi cô thò đầu ra cửa. Họ cuống quýt vẫy tay nhau. Chỉ một thoáng, anh đã ôm chặt cô trong tay.
“Ôi anh Ken!”
“Cưng ơi! Anh nhớ em biết chừng nào!”
Thế là vô số chuyện nổ ra. Người này quá hạnh phúc, nghe người kia nói.
“Anh ổn chứ?” rồi Ann hòi, khi cả hai đã trấn tĩnh. Cô nhìn anh, ngạc nhiên thấy anh gầy ốm, khoé môi cương nghị làm anh khác đi, và cô thấy anh hấp dẫn.
Ken nói, nhăn răng cười, “Dĩ nhiên anh rất ổn”.
“Nhưng mà cưng ơi, trông anh khác lắm. Hình như là…”
Ken nói, “Vô lý, thôi đi nào, để anh sắp xếp hành lý cho em”.
Sau đó, khi lái xe ra khỏi nhà ga xe lửa trên đường Lincoln xanh mát và bụi bặm, Ann mới nói,
“Anh có thấy cô đơn không hả Ken? Anh có đi chơi, đi coi sô không?”
Ken nói, đầy vẻ mô phạm, “Em cưng ơi. Anh đâu có thời gian mà đi coi sô. Anh bận túi bụi ở nhà. Anh trang hoàng nhà bếp này, chăm sóc vườn tược này, tay anh còn đau thấu xương”.
Ann nhìn anh, ánh mắt tư lự.
“Nghe như anh làm lố quá nhỉ. Không có gì nghiêm trọng chứ, hả anh?”
Ken nói, tránh mắt cô, “Cái lo của em là hay nghi ngờ. Hơn nữa, có thể nào anh lại kể với em nếu như anh có làm gì quá lố không? Anh thừa nhận anh có nghĩ đến chuyện đi chơi với một hai cô nào đó, nhưng thật ra anh không có thời gian.”
Ann chồm tới hôn anh.
“Anh không còn cơ hội đâu. Em không để anh ở một mình nữa”.
Anh đặt tay lên tay cô, bóp chặt, “Anh đang lái xe, đừng có nhõng nhẽo. Anh không muốn để em đi vậy nữa. Giờ thì cho anh biết chuyện của em đi nào”.
Anh nghe cô kể, và anh thấy thế giới thật bình yên. Anh nhủ thầm, cô sẽ không bao giờ biết. Anh đã thoát qua đường tơ kẽ tóc, và anh đã có bài học nhớ đời.
Anh nói khi tấp xe vào lề trước nhà, “Đến rồi đây. Nhìn vườn mà xem. Có đáng đồng tiền bát gạo không? Cả cánh cổng nữa nhé. Trơn tru rồi đó.”
“Cưng ơi, em nghĩ mình nên đi vắng mấy hôm nữa”. Ann nói, nhìn cổng, nhìn mảnh vườn không một cọng cỏ, bồn cỏ cắt gọn gàng, hàng dậu sạch tinh tươm. “Thật tuyệt. Cửa sổ cũng đã lau sạch chưa kìa.”
“Chỉ mới phần nào thôi đấy”, Ken nói và đánh vật với đám hành lý đưa ra khỏi xe.
Ann bỗng thốt lên.
“Ôi Ken, anh yêu! Đây mới là ngạc nhiên lớn nhất của anh à? Đáng yêu quá đi!”
Trên ngưỡng cửa, đăm đăm nhìn Ken, là con chó Bắc kinh.
HẾT
Tháng Giêng – Tháng Ba
2021
NTH
-
CON RUỒI< Trang trước
-
VUỐT RÂU HÙM, Kỳ 11Trang sau >