Vuốt Râu Hùm Kỳ 5

VUỐT RÂU HÙM

Phần I

Chương II

3.

Khi họ rời căn hộ thì đã mười giờ rưỡi.

Trên cầu thang, không gặp ai, họ lên chiếc taxi vừa chạy qua.

Cô nói với tài xế, “Cho đến quán Hoa hồng Xanh, đường 122.”

Trong góc khuất trên chiếc taxi, cô ngồi sát Ken, nắm tay gã.

Cô nói, “Em thích anh, Buster. Anh không biết là anh khác với mấy cha mà ngày nào em cũng phải gầm gừ đâu.”

Ken cười, không nói gì. Đêm nay không như lệ thường, những giờ phút không giống nếp sống hàng ngày. Nhờ vậy, gã thấy lương tâm mình nhẹ nhàng. Gã thấy quá may khi tìm được một cô gái như Fay chia sẻ một đêm đánh cắp. Ngày mai, cả thời khắc này sẽ ở sau lưng: một kỷ niệm cho phần đời còn lại. Sẽ không có lần sau, gã cam đoan với mình vậy. Gã không muốn có lần sau. Nhưng nếu lại xảy ra, gã ngu sao mà không hưởng thụ.

Gã nhìn Fay khi họ đi ngang dãy đèn nê ôn quảng cáo thức ăn ngũ cốc. Ánh đèn lam, lục, đỏ sáng lên trong xe.

Gã nghĩ, trông cô thật quyến rũ, trong bộ váy để lộ đôi vai trắng như sữa. Cô đeo chuỗi hạt màu xanh đậm ở cổ làm nổi màu xanh trong đôi mắt.

Gã quên bẵng phải trả hai chục đô cho tối nay. Thật kỳ cục là gã thấy như mình sống lùi lại năm năm trước, và đã quen với những đêm như thế trước khi gặp Ann.

Bỗng cô hỏi, “Buster, anh có thích nhảy không?”

“Chắc rồi. Còn em?”

“Rất mê. Em đã từng làm vũ công kiếm sống, rồi mọi chuyện hỏng bét cả. Em mất người hợp tác, không tìm được người thay, rồi em bỏ cuộc. Chúng em thường trình diễn ở Hoa hồng Xanh. Nó không phải là câu lạc bộ nhỏ tồi tàn. Em nghĩ anh sẽ thích.”

Ken hỏi cho có chuyện, “Chuyện gì với người cộng tác của em vậy?”

Gã thấy mặt cô đanh lại.

“À, anh ta bỏ đi. Anh ta không phải típ gắn bó lâu dài với một việc gì.”

Mơ hồ Ken thấy đó là nỗi đau của cô, nên gã đổi đề tài.

“Tên mập ở căn hộ dưới là ai thế? Tên có con chó Bắc kinh ấy?”

Cô vội quay sang nhìn gã.

“Anh có gặp hắn à?”

“Gặp ở cầu thang.”

Fay hơi nhăn mặt.

“Hắn là thứ chấy rận kinh lắm. Không ai biết hắn sống bằng cách nào. Hắn tên Raphael Sweeting, tin hay không thì tùy. Hắn dùng con chó làm cớ để nói chuyện.”

Chiếc taxi chậm lại , tấp bên ngoài toà bin đing cao, tối đen.

Fay nói, vòng tay ôm gã, “ Xuống con hẽm này, không sợ gặp người quen đâu. Thành viên rất giới hạn, họ cũng không thuộc giới của anh.”

Ken theo cô đi xuống con hẽm chật hẹp. Ở cuối là cánh cửa gỗ nặng nề có lỗ nhỏ quan sát. Phiá trên cửa là những bóng nê ôn tô điểm cho một bông hồng xanh. Màu xanh phản chiếu trên đường viền bằng đồng của cánh cửa.

Fay ấn nút chuông bên cửa.

Họ đứng cạnh nhau, chờ.

Xa xa có tiếng sấm ì ầm.

Ken hỏi, “Nghe không?”

“Em mong bão cả tối nay. Cho mát bớt một chút.”

Lỗ cửa quan sát kéo, một bộ mặt mỏng vô hồn xuất hiện, rồi cửa mở.

“Chào, cô Carson.”

Tên mở cửa lùn, to ngang, tóc vàng sáp. Hắn nhìn Ken, khẽ gật đầu.

Fay vừa cười vừa nói, “Chào, Joe. Tối nay bận không?”

Joe đáp, “Cũng vậy vậy. Bàn cô trống đấy.”

Cô gật đầu, dẫn Ken đi qua hành lang trống trơn, rồi đến một cánh cửa dày khác. Khi cửa mở, tiếng nhạc nhảy vọng đến.

Họ xuống thang trải thảm đỏ, cô gái giữ mũ nón cầm mũ của Ken. Họ đến quầy ba trang trí hoa mỹ.

Trong ba rất đông người, Ken có vẻ bứt rứt.

Gã nhận ra ngay không có gì phải lo. Fay nói đúng. Mấy người này không thuộc giới của gã. Đàn bà thì thô, loè loẹt, ồn ào. Đàn ông phong độ, thể thao. Một số mặc dạ phục. Không ai để ý gì Ken cả. Ba, bốn người đàn ông chào Fay.

Gã bồi rượu tiến đến, lấy khăn lau mặt quầy.

“Chào, cô Carson.”

“Jack, cho hai martini.”

Cô leo lên ghế ngồi, Ken đứng cạnh.

Gã bồi rót hai ly, rồi chạy đi phục vụ một gã da đen cao kều vừa tới.

Ken tò mò nhìn gã da đen.

Hắn dềnh dàng, cao cỡ một mét chín, vai rộng như cửa chuồng bò. Đầu cạo nhẵn, một vết sẹo chạy từ dưới mắt phải đến khoé miệng.

Hắn mặc áo khoác nhung tím, quần đen, áo ny lông trắng, cà vạt màu hoa cà. Một hột kim cương bự chảng cài giữa áo sơmi, lấp lánh mỗi khi hắn cử động.

Fay vừa nói vừa đưa tay ngoéo tay với gã da đen, “Chào, Sam.”
Hắn chậm chạp ngoác cái miệng rộng ̣đầy răng vàng ra cười. Giọng hấn trầm, vang, “Vui chứ, cưng.”

Đôi mắt đen thoáng nhìn Ken, khẽ gật đầu chào. Hắn cầm ly đi ngang phòng đến bên cô gái lai mặc bộ váy xanh ngắn đang cầm cái tẩu dài hút thuốc. Cô ta bắt gặp ánh mắt Fay và vẫy tay.

Fay nói, “Đó là Sam Darcy. Ông ta là chủ ở đây. Ông cho tôi cơ hội đầu tiên. Ông ta cừ lắm. Còn kia là Claudette, vợ ổng.”

Ken nói, vẻ ấn tượng, “ Ổng bự khiếp.”

“Ổng từng là cộng tác viên của Joe Louis. Ông dựng nên câu lạc bộ này từ hai tay trắng. Ước gì anh thấy em khiêu vũ ở đây. Lúc ấy chỉ có hầm rượu ẩm ướt, vài cái bàn, một nhạc công piano. Mới năm năm nó đã lớn chừng này.” Cô uống hết ly rượu rồi lướt đến cái ghế đẩu. “Ta ăn đi. Em đói quá.”

Ken trả tiền rượu, theo cô đi ngang quầy ̣đến phòng ăn.

Vài cặp đang nhảy, phần lớn bàn đều có người.

Bồi trưởng, người Ý mắt diều hâu, đen, lăng xăng, thân mật chào Fay, đưa họ đến bàn dựa tường.

Khi họ vừa ăn xong món nấm tuyệt ngon và tôm chiên trứng thì Ken thấy một cô gái đẹp lạ thường đến cửa phòng ăn.

Cô làm gã chú ý ngay lập tức và không phải chỉ có gã.

Cô cao, mảnh mai. Những lọn tóc vàng uốn cong trên mái đầu rất đẹp. Cô mặc váy dạ hội màu xanh biển, nước da màu kem sáng làm mắt Ken muốn nổ. Mắt cô xanh ngọc, riềm mi cong lên gần chạm lông mày.

Gã quay sang Fay hỏi, “Chà, ai đấy?”

Fay đáp, “Gợi cảm, phải không?”, gã ngạc nhiên thấy mặt cô đanh lại. “Anh đang ngắm con chó cái bự nhất thành phố.”

Ken cười nói, “Em thành kiến quá.” Gã lại nhìn ả tóc vàng. Cô ta hờ hững nhìn gã, nhìn Fay, rồi quay đi, ra khỏi phòng ăn. “Mà cô ta là ai thế?”

Fay nói, “ Là Gilda Dorman. Cô ta và em có thời từng chung căn hộ. Giờ đi hát. Không chừng có dáng, có khí chất, có giọng như cô ta, chắc em cũng thành công.”

Giọng cay đắng và giận dữ làm Ken bối rối. Gã tựa lưng vào ghế, nói, “ Ta nhảy đi.”

Fay cười gượng, “ Xin lỗi, em có hơi to tiếng. Em ghét con chó ấy như thuốc độc. Nó phá hỏng nghề nhảy của em.” Và cô đứng dậy, “Thôi, ta nhảy đi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Đăng nhập để gửi phản hồi cho bài viết